bản giao hưởng trong đêm mưa

Chương 4: Vết nứt trong bản nhạc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, bầu trời Sài Gòn nặng mây. Cơn mưa như đang chờ một tín hiệu vô hình để trút xuống. Trong phòng thu A1, ánh sáng vàng mờ đổ dài trên nền gỗ, phản chiếu bóng hai người – một đứng, một ngồi – giữa khoảng cách chỉ vài bước nhưng dường như xa đến nỗi không thể chạm.

Lâm Như ngồi trước đàn, ngón tay cô chạm khẽ vào phím nhưng không phát ra âm thanh. Từ khi tìm thấy bức ảnh đó, mọi nốt nhạc trong đầu cô đều méo mó. Cô không thể tách nổi hình ảnh anh trai – nụ cười hiền lành, dáng đứng bên cây violin – ra khỏi khuôn mặt trầm lặng của Hàn Mạc.

Cửa mở. Anh bước vào, như thể mang theo cả hơi lạnh của cơn mưa ngoài kia. Áo sơ mi trắng, tay áo gập gọn, cổ tay lộ vết sẹo mảnh. Ánh mắt anh chạm cô chỉ trong một giây, nhưng cũng đủ khiến nhịp tim cô loạn nhịp.

“Cô chưa bắt đầu à?”

“Chưa. Tôi… chưa sẵn sàng.”

Anh im lặng, tiến lại gần. Mùi hương nhè nhẹ từ người anh – giữa café và gỗ ấm – khiến cô thấy khó thở.

“Có chuyện gì?”

Cô quay đi, giọng nhỏ như sợ âm thanh sẽ vỡ.

“Tôi tìm thấy một bức ảnh. Là anh và anh trai tôi. Ba năm trước.”

Anh khựng lại. Một thoáng tối đi trong mắt.

“Phải. Tôi đoán cô đã thấy.”

Không khí trong phòng đặc quánh. Lâm Như ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:

“Và vụ tai nạn năm đó… người cầm lái là anh, đúng không?”

Anh không né tránh. Chỉ lặng lẽ gật đầu.

Cô bật cười, tiếng cười nghẹn lại như dao cứa vào cổ họng.

“Thì ra… mọi con đường đều dẫn tôi về cùng một cơn mưa.”

Anh tiến thêm một bước, giọng trầm thấp:

“Tôi đã chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng không gì đủ để trả lại mạng sống cho anh trai cô. Tôi… sống từ ngày đó chỉ để chuộc lại bằng âm nhạc. Có lẽ vì thế tôi mới tìm đến cô.”

“Anh tìm đến tôi vì tội lỗi?”

“Không. Vì trong bản nhạc của cô, tôi nghe thấy anh ấy. Nghe thấy điều tôi đã đánh mất.”

Một khoảng lặng dài, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ rơi từng nhịp. Cô siết chặt tay, giọng run lên:

“Anh có biết suốt ba năm qua, tôi đánh đàn trong quán bar chỉ để quên đi tiếng phanh xe? Để quên đi cái âm thanh ghê rợn đó?”

“Tôi biết.” – anh nói, mắt nhìn thẳng. “Vì đêm nào tôi cũng nghe lại nó trong đầu.”

Cô quay đi, nước mắt rơi. “Anh vẫn thản nhiên thế à?”

“Không. Tôi chỉ học cách thở cùng nỗi đau, vì nếu không, tôi sẽ chết.”

Anh tiến đến, đặt một bản nhạc lên bàn.

“Đây là bản phác thảo của anh trai cô. Bản Rain Symphony mà chúng tôi từng mơ viết. Anh ấy nói muốn một đoạn kết thật trong trẻo, nơi mưa không còn là buồn. Nhưng chúng tôi chưa kịp hoàn thành. Tôi muốn cô tiếp tục nó. Không phải cho tôi – cho anh ấy.”

Lâm Như nhìn tờ giấy ố vàng, từng hàng nốt nhạc dở dang như những lời cuối cùng chưa kịp nói.

“Tại sao anh giữ nó?”

“Vì tôi không dám chạm lại. Mỗi lần nhìn thấy, tôi sợ mình sẽ nghe thấy tiếng anh ấy nói rằng ‘đừng lái nhanh quá’. Nhưng nếu cô cầm nó, có lẽ bản nhạc sẽ sống lại mà không cần tôi.”

Cô im lặng rất lâu. Mưa bắt đầu gõ lên ô kính. Tiếng mưa hòa vào hơi thở.

Cô hỏi, giọng khàn đi:

“Nếu tôi hoàn thành bản nhạc này, anh sẽ thấy thanh thản sao?”

“Không. Tôi không cần thanh thản. Tôi chỉ muốn nó được hoàn thiện.”

Lâm Như nhìn sâu vào mắt anh – nơi chứa cả bóng tối và ánh sáng. Một phần trong cô muốn hét lên, đập phá, hận thù. Nhưng phần còn lại… chỉ muốn ôm lấy anh và khóc. Vì giữa họ, mưa đã hòa thành máu, không thể tách.

“Được.” – cô nói khẽ. – “Tôi sẽ hoàn thành nó. Nhưng không vì anh. Vì anh trai tôi.”

Anh gật đầu, nhưng trong đáy mắt, có điều gì đó như nụ cười vừa tắt.

Tối hôm đó, cô đem bản nhạc về phòng. Căn gác nhỏ im lặng, chỉ có ánh đèn bàn chiếu lên bức ảnh của hai anh em. Cô đặt bản nhạc giữa bàn, mở ra. Mùi giấy cũ thoang thoảng, mùi của ký ức. Những nốt nhạc dang dở dường như gọi tên cô.

Cô ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn.

“Anh à, lần này em sẽ viết nốt đoạn cuối. Dù có mưa hay máu, cũng không để nó dang dở.”

Tiếng đàn vang lên, chậm rãi. Mỗi nốt như một giọt nước rơi trên lòng cô. Có lúc cô dừng lại, chỉ để nghe tim mình đập. Có lúc, cô bật khóc giữa chừng, nhưng vẫn đánh tiếp.

Ngoài kia, mưa rơi đều. Nhưng giữa những giọt nước ấy, cô nghe thấy một âm thanh khác – tiếng bước chân trên cầu thang gỗ. Cô ngẩng lên. Cửa khẽ mở.

Hàn Mạc đứng đó, áo ướt sũng.

“Tôi… không thể để cô một mình.”

Cô sững lại.

“Anh đến làm gì?”

“Nghe cô đàn. Lần đầu tiên, không phải để chỉ đạo, mà để lắng nghe thật sự.”

Anh bước lại gần, đứng phía sau lưng cô. Cô tiếp tục đánh, không nói gì. Đôi tay anh nhẹ nhàng đặt lên phím đàn, chồng lên tay cô, thêm vào một nốt phụ nhỏ. Giai điệu thay đổi – từ u buồn chuyển sang ấm áp, dịu như ánh nắng rọi qua lớp mưa mỏng.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh. “Tại sao lại là nốt này?”

“Vì nó là hy vọng.” – anh đáp. – “Anh trai cô từng nói, dù mưa có rơi bao nhiêu, con người vẫn cần một nốt sáng để biết mình chưa chết.”

Cô nhìn anh rất lâu. Rồi thì thầm:

“Anh còn nhớ cách cười không?”

Anh ngạc nhiên. “Cười?”

“Ừ. Người ta chỉ thật sự sống khi còn biết cười, Hàn Mạc à.”

Anh im lặng, rồi mỉm cười thật khẽ – nụ cười đầu tiên cô thấy kể từ khi gặp anh. Nụ cười như tan trong mưa.

Cô cúi đầu, tiếp tục chơi, giọng nghẹn lại:

“Anh Mạc… nếu có một ngày mưa ngừng rơi, anh có nghĩ chúng ta sẽ thôi nhớ?”

Anh đáp, giọng thấp như gió qua rèm:

“Không. Vì khi mưa dừng, ký ức sẽ vang rõ hơn bao giờ hết.”

Cô khẽ gật. “Vậy thì, chúng ta cứ để nó rơi thêm một lúc nữa.”

Đêm trôi qua trong bản nhạc lặng lẽ.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi. Trong phòng, hai con người ngồi bên nhau – không nói, chỉ để âm thanh làm chứng.

Khi bản nhạc kết thúc, cô quay sang – Hàn Mạc đã nhắm mắt, dựa vào ghế, nghe mưa như người đang sám hối.

Cô nhìn anh, nhẹ nói:

“Anh có thể sống tiếp với nỗi đau này không?”

Anh mở mắt, đáp:

“Không biết. Nhưng nếu có cô, có lẽ sẽ dễ hơn một chút.”

Một câu nói nhẹ, nhưng khiến tim cô run lên.

Ngoài kia, sấm khẽ vọng. Mưa rơi dịu dần.

Cô nhìn anh, thấy trong ánh mắt ấy, vết nứt của bản nhạc đã khép lại – nhưng lại mở ra một bản khác, mang tên: Tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×