Sáng hôm sau, khi Lâm Như đến công ty, nắng đã lên. Ánh sáng đầu ngày phản chiếu trên mặt kính tòa nhà, khiến cô phải nheo mắt. Mọi thứ sáng đến chói, như thể đêm mưa hôm qua chỉ là một giấc mơ. Nhưng ống tay áo cô vẫn còn vương chút mùi mưa, và ký ức về ánh mắt của Hàn Mạc vẫn còn rõ như vừa mới đó.
Phòng thu A1 vắng lặng. Bản nhạc hôm qua vẫn nằm mở trên giá đàn, những vệt bút chì anh ghi chú còn mới. Dòng chữ nhỏ ở góc tờ giấy khiến cô chú ý: “Giữ nhịp mưa, nhưng đừng quên nắng.”
Cô chạm tay lên nét chữ ấy, khẽ mỉm cười. Hóa ra ngay cả người như anh, cũng có thể viết ra những lời mềm mại như vậy.
Khi cô đang sắp xếp lại bản nhạc, Tấn bước vào, tay cầm tập hồ sơ.
“Chào buổi sáng. Cô tới sớm thế.”
“Thói quen rồi.”
“Anh Hàn nhờ tôi chuyển cho cô. Hợp đồng mở rộng dự án Rain Symphony, giai đoạn hậu kỳ. Có thêm phần ‘Aria’ – bản có lời. Anh ấy nói muốn cô viết lyric thử.”
“Lời ư?” – cô ngạc nhiên. – “Tôi đâu có giỏi viết lời hát.”
Tấn nhún vai: “Anh ấy nói cô không cần giỏi. Chỉ cần thật.”
Cô mở tập hồ sơ. Giữa những giấy tờ in dày đặc, có một tờ viết tay lẫn vào – không tiêu đề, không chữ ký. Chỉ vài câu đơn giản, như dòng ghi chú bị bỏ quên:
“Nếu một ngày nào đó em phải chọn giữa tha thứ và giữ lại, hãy nhớ: đôi khi yêu là cách dừng lại ở đúng nốt.”
Nét chữ ấy – cô nhận ra ngay. Là của anh.
Một dòng run run, hơi nghiêng về bên phải. Cô đọc đi đọc lại, tim đập nhanh như thể mỗi con chữ là một nốt nhạc rơi trúng lồng ngực.
Buổi chiều, Hàn Mạc trở về.
Anh đi thẳng vào phòng thu, áo khoác vắt trên tay, mùi gió và cà phê hòa vào nhau. Khi thấy cô, anh dừng lại, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.
“Cô vẫn ở đây à?”
“Tôi đang xem lại ghi chú anh để quên.”
Anh hơi khựng. “Ghi chú nào?”
“Dòng không tên. Về tha thứ và giữ lại.” – cô đáp, giọng chậm rãi.
Anh im một lúc lâu, rồi nói:
“Tôi viết từ đêm ở cầu. Khi thấy em đứng trong mưa, tôi nghĩ… có lẽ mình đã tìm được câu trả lời cho chính mình.”
“Câu trả lời là gì?”
“Là đôi khi, yêu không phải để đi cùng, mà để cho người kia biết rằng họ không cô độc.”
Cô ngẩng lên nhìn anh, cảm giác tim mình vừa chạm phải thứ gì đó mong manh như hơi thở. “Và nếu người kia không muốn đi một mình nữa thì sao?”
“Thì họ phải tự bước đến. Tôi… không dám kéo ai về phía mình nữa.”
Anh nói rồi quay đi, nhưng cô nắm lấy tay anh, lần đầu tiên không do dự.
“Anh Mạc… anh không kéo, nhưng anh có thể đứng yên. Đôi khi, chỉ cần một người đứng lại thôi, là đủ để người khác dừng chạy.”
Anh sững người. Bàn tay cô nhỏ, ấm, và run. Anh siết nhẹ, rồi buông ra, giọng khàn đi:
“Cẩn thận, Lâm Như. Em đang bước vào vùng ký ức mà chính tôi còn chưa dám chạm.”
“Vì anh trai tôi?”
“Vì tất cả.”
Những ngày sau đó, họ cùng làm việc cho phần Aria.
Lâm Như viết lời, Hàn Mạc biên tập. Buổi sáng, họ cùng ngồi trong căn phòng ngập ánh nắng, buổi tối lại tắt đèn, chỉ để ánh sáng từ màn hình pha màu lam mờ soi lên gương mặt cả hai.
Cô viết chậm. Mỗi câu hát như rút ra từ tim.
“Nếu có kiếp sau, xin giữ lại tiếng mưa
Vì trong từng giọt ấy, có người đang gọi tên ai đó.”
Hàn Mạc đọc từng chữ, rồi hỏi: “Em nghĩ âm nhạc có thể cứu người thật sao?”
Cô đáp: “Không. Nhưng nó giúp người ta không quên rằng mình từng sống.”
Anh khẽ cười, một nụ cười vừa buồn vừa hiền: “Anh trai em cũng nói y như vậy.”
Câu nói ấy khiến cô dừng bút. Cô nhìn anh, giọng run nhẹ:
“Anh có thể kể cho tôi nghe thêm về anh ấy không?”
Hàn Mạc gật, ánh mắt xa xăm.
“Anh ấy là người khiến tôi tin rằng âm nhạc không phải thứ để đạt được, mà là thứ để sống cùng. Anh ấy từng nói, ‘nếu Mạc chỉ viết nhạc bằng đầu, thì một ngày nào đó, cậu sẽ chết trong chính bản nhạc của mình’. Tôi đã không hiểu. Cho đến khi mất anh ấy.”
Cô im lặng. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác mình nhìn thấy phần linh hồn mềm yếu nhất trong anh – phần anh luôn giấu sau lớp lý trí lạnh lùng.
“Anh Mạc,” – cô nói nhỏ – “có bao giờ anh nghĩ… có thể âm nhạc đang tìm cách tha thứ cho anh?”
Anh nhìn cô, rồi mỉm cười:
“Nếu vậy thì chắc âm nhạc hiền hơn con người.”
Câu trả lời khiến cô bật cười trong nước mắt.
Một buổi tối, sau khi mọi người đã về, cô vẫn nán lại phòng thu. Cô nghe lại bản hòa âm của Aria, nhắm mắt để từng tiếng nhạc len vào tim. Bất chợt, cửa mở, Hàn Mạc bước vào.
“Em chưa về à?”
“Chưa. Tôi muốn nghe lại một lần nữa.”
Anh đứng sau, im lặng. Bản nhạc đến đoạn điệp khúc, anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, thì thầm:
“Đoạn này anh sẽ thêm dàn dây. Còn em, giữ nguyên hơi thở.”
“Hơi thở?”
“Ừ. Anh không muốn chỉnh giọng em quá sạch. Anh muốn người nghe biết rằng em đã run, đã thật. Như cách mưa không bao giờ rơi đều.”
Cô quay sang. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô nghe rõ nhịp thở của anh. Một thoáng im lặng kéo dài, rồi anh nói, rất khẽ:
“Em có biết không, từ ngày gặp em, mưa đối với anh không còn là hình phạt nữa.”
Cô cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
“Vậy nó là gì?”
“Là sự cứu chuộc.”
Anh nói rồi đứng dậy, rời khỏi phòng trước khi cô kịp nói điều gì. Cánh cửa khép lại, để lại mùi hương quen thuộc cùng tiếng nhạc còn dở.
Đêm ấy, về đến nhà, cô mở máy tính, viết thêm một đoạn cuối cho phần lời bài hát:
“Và khi mưa ngừng rơi
Xin đừng quên người từng đứng giữa mưa vì em.”
Cô lưu file, đặt tên là “Aria – Final (for him)”.
Khi tắt đèn, cô ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời không mưa, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng rơi đâu đó trong lòng.
Cô chợt hiểu, mình đã bước qua ranh giới giữa ký ức và hiện tại.
Cô không chỉ đang hoàn thành bản nhạc của anh trai, mà đang viết nên bản nhạc của chính mình – bản giao hưởng có tên Hàn Mạc.