Chiều hôm ấy, H Entertainment có cuộc họp lớn với toàn bộ ban điều hành. Khi Lâm Như đến, hành lang tầng 20 rực sáng ánh đèn. Không khí nghiêm túc, bước chân người qua lại vang lên đều đều trên nền đá lạnh.
Cô ngồi chờ ở khu lounge, ôm chặt tập nhạc trong tay, ngón tay khẽ mân mê mép giấy. Trong đầu, những lời của Hàn Mạc vẫn vang lên:
“Anh muốn người nghe biết rằng em đã run. Vì âm nhạc thật luôn run.”
Câu nói ấy khiến tim cô ấm lên, nhưng cùng lúc cũng khiến cô sợ. Cô sợ rằng cảm xúc này – thứ đang lớn dần trong cô – có thể một ngày sẽ khiến mọi thứ vỡ tan, như chính những bản nhạc viết vội không kịp nốt kết.
Cánh cửa phòng họp mở. Từng người bước ra, nói nhỏ to. Cuối cùng, Hàn Mạc xuất hiện, cùng một người phụ nữ đi cạnh. Cô ta cao, tóc đen, ánh mắt sắc và nụ cười mang vẻ quen thuộc của người từng đứng dưới ánh đèn sân khấu.
“À, đây là cô Lệ – giám đốc chiến dịch truyền thông cho Rain Symphony.” – Anh giới thiệu, giọng bình thản. – “Cô ấy sẽ phụ trách phần hình ảnh cho album, cần phối hợp với cô trong thời gian tới.”
Lệ chìa tay, cười nhẹ:
“Chào Lâm Như. Tôi nghe nhiều về cô lắm – người khiến tổng giám đốc của chúng ta chịu quay lại phòng thu sau ba năm. Ấn tượng đấy.”
Câu nói tưởng như đùa, nhưng trong giọng lại có chút gì đó mảnh như dao.
“Rất hân hạnh.” – Lâm Như đáp, giữ nụ cười nhẹ, nhưng bàn tay cô lạnh ngắt.
Hàn Mạc thoáng nhìn qua, dường như nhận ra sự căng cứng trong ánh mắt Lâm Như. Anh nói:
“Cô Lệ chỉ phụ trách phần quảng bá, không can thiệp vào phần nhạc. Em cứ làm theo kế hoạch cũ.”
Cách anh nói hai chữ “em” khiến người khác chú ý. Lệ nhướng mày, nụ cười nhạt đi một chút. “À, ra vậy. Tôi chỉ muốn hiểu thêm để truyền thông đúng tinh thần thôi.”
Không khí giữa ba người mỏng như mặt kính.
Sau cuộc họp, Hàn Mạc gọi cô ở lại. Họ đi dọc hành lang dài, ánh đèn phản chiếu bóng hai người đổ nghiêng trên sàn.
“Đừng để ý Lệ. Cô ấy làm việc cùng tôi nhiều năm, tính hơi thẳng.”
“Tôi không để ý.” – Cô đáp, giọng đều. – “Tôi chỉ… không thích cách cô ta nhắc đến anh.”
Anh khẽ cười. “Ghen à?”
Cô dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Anh nói vậy để làm gì?”
“Không biết. Có lẽ anh chỉ muốn nghe xem tim mình có đập nhanh không thôi.”
Cô lườm anh, nhưng khóe môi khẽ cong. “Và kết quả?”
“Có vẻ như tim anh không còn hỏng.”
Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười – một tiếng cười nhẹ như làn gió xua tan đi lớp sương mỏng trong lòng.
Những ngày sau, công việc chuẩn bị cho buổi diễn tiến triển nhanh. Lệ xuất hiện thường xuyên hơn, mang theo máy ảnh, đội stylist, cả những người dựng phông. Không khí trong phòng thu trở nên bận rộn, náo nhiệt – và có gì đó khiến Lâm Như thấy lạc lõng.
Buổi sáng thứ tư, khi cô đến, cửa phòng A1 mở sẵn. Bên trong, Lệ đang đứng cạnh Hàn Mạc, chỉ tay lên màn hình. Họ cùng xem lại video hậu trường. Khoảnh khắc anh khẽ nghiêng người chỉnh âm cho cô trong buổi thu hôm trước hiện lên. Hình ảnh ấy thân mật đến mức khiến tim cô nhói lên – không vì xấu hổ, mà vì nhận ra… có những khoảnh khắc chỉ nên tồn tại giữa hai người, chứ không phải cho cả thế giới xem.
Cô đứng ở cửa, cố giữ bình tĩnh. Lệ quay lại, cười:
“Ồ, cô đến rồi à. Cảnh này đẹp thật đấy. Hai người rất ăn ý – y như một đôi tình nhân nghệ sĩ vậy.”
“Cảnh đó không nằm trong danh sách được phép công khai.” – Hàn Mạc nói lạnh. – “Cắt bỏ.”
Lệ mím môi. “Anh lúc nào cũng nguyên tắc thế nhỉ? Người ta chỉ muốn tăng sức hút cho dự án thôi.”
“Không cần. Tôi muốn âm nhạc được nghe, không muốn cảm xúc bị bày.”
Không khí trong phòng đóng băng. Lâm Như cúi đầu, nói nhỏ:
“Tôi xin phép ra ngoài.”
Cô đi nhanh, để lại phía sau là sự im lặng nặng nề.
Cô lang thang quanh tòa nhà, rồi dừng lại ở cuối hành lang – nơi có một cửa sổ hẹp nhìn ra phía Tây thành phố. Ánh nắng cuối ngày len qua lớp kính, rọi lên bức tường trắng, phản chiếu thành dải sáng dài, đổ xuống chân cô.
Cô đứng đó rất lâu, cho đến khi nghe giọng anh vang lên sau lưng.
“Sao em lại trốn ở đây?”
“Tôi không trốn. Tôi chỉ cần yên tĩnh.”
“Em giận à?”
“Không. Tôi chỉ… không biết mình đang ở vị trí nào nữa.”
Anh bước lại gần, dừng cách cô một nhịp thở.
“Em đang ở nơi âm nhạc cần em nhất.”
“Còn trong lòng anh?” – cô buột miệng, rồi lập tức hối hận.
Anh im lặng. Ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt anh, nửa sáng nửa tối, khiến anh trông như hai con người khác nhau – một Hàn Mạc của công việc, một Hàn Mạc của đêm mưa.
Anh nói khẽ, từng chữ:
“Anh không chắc. Nhưng mỗi lần em rời khỏi phòng, bản nhạc trong đầu anh đều im lặng.”
Câu nói đơn giản, nhưng khiến nước mắt cô ứa ra.
“Anh Mạc, anh biết không… đôi khi tôi ước gì mình chưa từng gặp anh.”
“Tại sao?”
“Vì từ khi gặp anh, tôi không còn biết viết nhạc cho riêng mình nữa.”
Anh khẽ chạm tay lên vai cô, giọng gần như thì thầm:
“Vậy thì hãy để anh trở thành nhạc của em.”
Cô quay lại, nhìn anh qua làn nước mắt. Họ đứng giữa luồng sáng vàng nhạt – nơi cuối hành lang như phủ một lớp mưa mỏng trong suốt. Không ai nói thêm gì nữa. Chỉ có hơi thở hòa vào nhau, và trong giây phút đó, cô hiểu: trái tim mình đã chọn.
Tối, khi cô về, Hàn Mạc gửi tin nhắn:
“Ngày mai, rehearsal tổng duyệt. Em nhớ mang bản ‘Aria’ bản gốc. Và đừng khóc nữa – anh không giỏi viết nhạc cho nước mắt.”
Cô nhìn màn hình, khẽ cười. Nhưng ngay lúc đó, một tin nhắn khác đến, từ số lạ – số từng gửi câu “Đừng tin vào nốt lặng.”
“Cô nghĩ anh ta thực sự thay đổi sao? Mưa chỉ là một vở diễn. Đừng để mình là khán giả cuối cùng.”
Cô sững người. Tim co lại. Ai đó đang dõi theo họ. Và có lẽ, phía sau ánh sáng ấm cuối hành lang kia… còn một bóng tối chưa ai nhìn thấy.