Tin nhắn từ số lạ nằm chỏng chơ trên màn hình như một nốt nhạc sai chỗ, làm cả bản phối trong lòng cô lạc nhịp:
“Cô nghĩ anh ta thực sự thay đổi sao? Mưa chỉ là một vở diễn. Đừng để mình là khán giả cuối cùng.”
Đêm đã khuya. Thành phố như úp một bát thủy tinh mờ lên mái nhà, giữ lại mùi ẩm của ngày mưa cũ. Lâm Như ngồi bên bàn, nhìn điện thoại sáng lên rồi tắt, như một nhịp đèn tín hiệu ở ngã tư vắng. Cô gõ thử số, rồi lại xóa. Trả lời – hay im lặng? Tin hay không? Trong đầu cô, gương mặt của Hàn Mạc hiện lên lần nữa: đôi mắt lặng, đường viền cứng, và nụ cười hiếm khi kịp nở trọn.
Cô mở máy, kéo file Aria – Final (for him), bật nhỏ volume. Tiếng đàn và hơi thở của chính mình từ đợt thu thử đan vào nhau, không hoàn hảo, có chỗ run, có chỗ lệch, nhưng chân thật đến mức khiến cổ họng cô nghẹn lại. “Âm nhạc thật luôn run” – lời anh lại vọng về như một sợi dây mảnh buộc tay cô khỏi rơi sâu hơn vào hố nghi ngờ.
Cô không trả lời. Cô tắt điện thoại, đẩy nó ra xa vừa đủ, rồi đứng dậy rót nước. Bình nước phản chiếu bóng một người con gái tóc buộc vội, mắt thâm quầng vì những đêm dài, nhưng ở khóe miệng – là một vệt sáng rất nhỏ mà chính cô cũng ngạc nhiên: mình đã biết mỉm cười khi nghĩ đến anh ấy. Tin nhắn kia làm cô chao đảo, nhưng không vì vậy mà cô đạp đổ những gì âm nhạc đã kiên nhẫn dựng lại trong cô.
Ngày tổng duyệt, tầng 20 sáng như một khúc mở đầu bằng dàn đồng ca ánh sáng. Kỹ thuật viên nối dây, dựng khung mưa nhân tạo, kiểm tra cảm biến nhịp tim gắn ở cổ tay ca sĩ. Dàn dây kéo thử một quãng, âm thanh trượt trên tường kính như con cá bạc chạy dọc mặt nước.
“Đoạn đèn khi mưa đổ, cho tối thêm hai phần mười giây,” Tấn gọi to. “Vy, em thử vào nhịp thở ở bar 16 xem nào.”
Lệ đi vòng quanh sân khấu, tai đeo bộ đàm, miệng thỉnh thoảng gật “được”, thỉnh thoảng nhíu mày “chưa nổi”. Khi đi ngang ghế kỹ thuật, cô ghé xuống, xem lại mô phỏng video hậu trường. Lâm Như thấy bóng mình trên màn hình – một góc nghiêng ở piano, mái tóc rối vì tháo vội kẹp, đôi tay đang run. Lệ dừng lâu ở khuôn hình đó, khóe môi hơi cong, như tìm được món đồ đắt giá.
“Cảnh này giữ.” Lệ nói. “Nó bán được cảm xúc.”
“Cắt.” Giọng Hàn Mạc vang lên phía sau, lạnh và phẳng. “Cảnh đó không ra ngoài.”
“Anh lại thế.” Lệ quay lại, đôi mắt lấp lánh kiểu biết quá nhiều. “Anh định vì một ai đó mà làm nghèo đi câu chuyện thương hiệu à?”
“Anh định vì âm nhạc mà đặt giới hạn.” Hàn Mạc đáp, vẫn không nhìn cô, mà nhìn thẳng vào màn hình rồi tắt phắt.
Trong khoảnh khắc tắt màn hình, Lâm Như kịp thấy phản chiếu gương mặt mình và anh đứng gần nhau hơn cô tưởng. Có lẽ Lệ đã đúng ở một phần: hình ảnh ấy… bán được. Và chính vì vậy, nó phải được cất kín.
“Đến phòng đạo cụ lấy thêm khăn thấm nước,” Lệ quay sang một trợ lý. “À, và phiền cô Lâm Như theo tôi một lát. Chúng ta cần nói nhanh về set hình bìa album.”
Căn phòng đạo cụ ở cuối hành lang, cửa gỗ sơn xám, tay nắm lỏng như những lần chạm hờ. Mùi vải ẩm và gỗ cũ đậm đặc. Kệ cao chồng khăn, áo mưa, hộp đèn, dây băng keo, và cả những thùng giấy chưa kịp dán nhãn. Một thùng trong số đó mở nắp, lộ ra những cuốn sổ da đen – archive props, đạo cụ lưu trữ mô phỏng.
“Chọn cho tôi một cuốn trông như nhật ký âm nhạc đã cũ,” Lệ bảo, mắt vẫn lia điện thoại. “Tối nay chụp keyvisual, tôi muốn có lớp chuyện kể.”
Lâm Như rút ngẫu nhiên một cuốn, sờ tay lên bìa sần – ngạc nhiên vì cảm giác không hề giả. Mép sổ sờn thật, góc sổ có vết nước ngấm loang như một đêm mưa đã qua. Cô mở thử. Ở trong không phải giấy trắng đạo cụ mà là những dòng nốt nhạc viết tay, trang đầu dán một mảnh giấy nhỏ: “Kho – không gửi”.
“Kho – không gửi… cái này là…” Cô ngẩng lên, nhưng Lệ đã ra ngoài nghe điện thoại, chân guốc gõ lóc cóc xa dần.
Căn phòng chợt lắng như một chiếc giếng cạn. Lâm Như lật qua vài trang. Nốt nhạc không đề tên, nét bút có chỗ run, có chỗ khoét mạnh như cố xé mực khỏi giấy. Ở giữa sổ, một phong bì mỏng kẹp sẵn, dán chưa kín. Trên mép phong bì, có ba chữ viết tay: “Gửi Mạc.”
Tay cô lạnh toát. Trên thế gian, có bao nhiêu người tên Mạc? Có bao nhiêu bản nhạc gọi một cái tên bằng cả sự dịu dàng lẫn day dứt đến thế? Cô mở phong bì. Bên trong là một bức thư, giấy ngả vàng vì ẩm.
“Mạc,
Nếu cậu đọc được thư này, nghĩa là tôi đã không dám nói trước mặt cậu. Tôi sợ mình sẽ biến những nốt nhạc thành dao, và tôi không muốn làm điều đó với cậu.
Cậu lái nhanh quá. Không phải chỉ ngoài đường, mà cả trong âm nhạc và trong đời. Tôi vẫn tin cậu có thể nghe thấy điều tôi nghe – khoảng lặng giữa hai nốt – nhưng cậu cứ lao qua nó như qua một ngã tư đèn vàng.
Nếu có ngày nào đó tôi không còn chơi với cậu nữa, xin cậu đừng ghét mưa. Mưa không đẩy ai xuống. Chúng ta tự trượt ngã vì nhìn nhầm ánh đèn.
Tôi giữ lại đoạn kết ‘mở’ cho bản mưa. Cậu luôn muốn kết thật nhanh. Tôi thì muốn khán giả thở thêm hai nhịp. Chúng ta khác nhau vậy đấy – và đó là lý do tôi quý cậu.
Nếu tôi biến mất trước, mong cậu đừng đóng hộp bản nhạc bằng im lặng. Hãy tìm một người có thể nhặt lại nốt rơi của tôi. Cậu nghe chưa? Nhặt lại nốt rơi – không phải thay thế.
Tôi viết thư này khi cơn mưa đầu mùa đang gõ cửa sổ. Tôi nghĩ đến tiếng cười của cậu hôm chúng ta tập ở phòng nhỏ, và nghĩ, ‘cậu bạn này sẽ còn nghe thấy nhiều thứ nếu chịu đứng yên năm giây’.
Mạc, đứng yên năm giây thôi. Để tôi đặt vào tay cậu nốt sáng cuối.
– Hạo.”
Những chữ cuối cùng như đèn của một chiếc tàu rời bến, xa dần, xa dần, rồi chìm xuống. Lâm Như ngồi bệt xuống nền, bức thư run run trong hai tay. Có một mũi khâu vô hình nối qua thời gian, xuyên qua da thịt mà buộc cô với người đàn ông ấy – người đã dặn một người đàn ông khác “đứng yên năm giây”. Anh ấy đã nói với anh như thế, cô nghĩ, và anh đã không kịp đứng.
Ai đã bỏ bức thư này ở đây? “Kho – không gửi”. Là ai đã không gửi?
Tiếng gõ guốc trở lại. Lệ đứng ở cửa, ánh mắt lướt nhanh qua cảnh tượng: cô gái ngồi dưới đất, một cuốn sổ cũ mở toang, một bức thư trong tay.
“Ồ,” Lệ nghiêng đầu. “Cô tìm được đạo cụ rồi à?”
“Không phải đạo cụ.” Giọng Lâm Như khô khốc. “Đây là thật.”
Lệ nhún vai, cười nhạt. “Ở công ty giải trí, thứ gì đem lên hình cũng thành đạo cụ tốt. Cô giữ đi. Có khi đêm nay cần nó.”
“Cô biết cuốn sổ này ở đây từ trước?” Lâm Như hỏi, nhìn thẳng.
Lệ không trả lời ngay. Cô cài lại khuyên tai, soi mình trên kính cửa, như một nghi thức kéo dài thời gian để người khác tự rút ra kết luận. “Tôi quản lý nhiều thứ. Phòng kho, hình ảnh, câu chuyện. Thỉnh thoảng, cũ mới trộn vào nhau – như âm nhạc của các người vậy. Miễn sao ra được thứ kể được.” Rồi cô cười, bước ra ngoài. “Mau lên. Tôi còn một cuộc phỏng vấn phải dời vì cô đấy.”
Cánh cửa khép lại. Một lát sau, từ phía hành lang vang lên giọng cô qua bộ đàm: “Nhớ dọn phòng kho, đừng để đồ ‘không gửi’ nằm lăn nữa.”
Đồ ‘không gửi’. Cụm từ đó đập vào tai Lâm Như, như một ký hiệu biết nói.
Buổi tổng duyệt bắt đầu. Dàn dây vào chỗ. Đèn hạ. Mưa nhân tạo được thử lần cuối. Khi Lâm Như đặt tay lên phím, cô cảm giác như có một sợi dây mới trong ngực – sợi dây nối từ những dòng chữ của anh trai xuyên qua thời gian đến khoảnh khắc này. Nhặt lại nốt rơi – cô thì thầm trong đầu – được, em sẽ nhặt.
Tiếng đàn rải xuống, mỏng như tơ. Vy cất giọng ở đoạn điệp khúc, đôi mắt nhắm hờ, cổ tay đeo cảm biến nhịp tim chớp sáng “tích… tích… tích…”. Tấn đưa tay ra hiệu cho kỹ thuật mưa, những giọt đầu tiên rơi xuống như một bức màn pha lê trong suốt. Ở bar 24, đúng lúc khoảng lặng cô và Hàn Mạc đã cãi nhau để giữ, cô dừng tay: một, hai… đứng yên năm giây. Thính phòng như nín thở. Khi cô chạm lại phím, tiếng vỗ tay tự phát vang lên dù đây chỉ là tổng duyệt.
Hàn Mạc đứng phía sau, không chỉ huy, chỉ nhìn. Khi cô kết, ánh mắt anh đầy nước – không rơi ra, chỉ đầy. Cô gật nhẹ: em đã nghe lời anh ấy. Anh gật lại: anh cũng vậy.
Sau giờ nghỉ, Lâm Như đem bức thư đến cho anh. Họ ngồi trong phòng thu nhỏ, cửa khép, đèn bàn mờ. Anh đọc chậm, như sợ làm rách chữ. Ở hàng “đứng yên năm giây”, tay anh khựng lại, bàn tay siết đến trắng khớp.
“Anh không biết lá thư này tồn tại.” Giọng anh khàn hẳn. “Nếu anh biết, có lẽ anh đã học sớm hơn.” Anh ngẩng lên, nhìn cô như người đang cố giữ mình ngoài một cơn vỡ. “Cảm ơn em.”
“Không phải vì em,” cô đáp. “Vì anh ấy.”
Anh gật, cười rất mỏng. “Vì anh ấy.”
Một nhịp im lặng đẹp như sương rơi. Rồi anh nghiêng người, đặt cuốn sổ vào tay cô. “Giữ lấy. Đừng để ‘không gửi’ nữa.”
Cô muốn nói “vâng”, nhưng điện thoại rung. Một tin nhắn vừa đến từ số nặc danh – lần này kèm một bức ảnh chụp lén: lưng cô và anh đang ngồi gần nhau trong phòng, ánh đèn bàn hắt lên hai bàn tay đặt gần nhau trên sổ. Dòng chữ:
“Đến lúc mưa vỡ kính.”
Cô ngẩng phắt, mở cửa nhìn ra hành lang. Trống. Chỉ có bóng người đi ngang xa. Khi quay lại, cô thấy ở góc bàn một chiếc thẻ tên rơi: “Thi Vũ – Cộng tác âm thanh.” Vừa lúc, ngoài kia vọng vào một câu nói quen về “nốt lặng không bán được” – giọng người đàn ông đeo kính gọng mảnh đã từng ngồi vào đàn của cô và bảo “nhịp ngay”.
Cổ cô lạnh ngắt. Đừng tin vào nốt lặng. Chính là giọng điệu đó. Chính là chữ đó.
“Có chuyện gì?” Hàn Mạc hỏi.
“Không.” Cô kẹp bức thư vào sổ, mím môi. “Chỉ là… có người đang muốn mưa vỡ kính.”
“Để anh xử lý.”
“Không.” Cô lắc đầu. “Đến lượt em đứng yên năm giây – để nghe rõ ai đang bước trong mưa.”
Cô cười nhẹ, nụ cười không run. Bên ngoài, đèn đường bật sáng sớm hơn thường lệ, kéo một dải vàng ấm áp lên mặt kính. Trong dải sáng ấy, bức thư chưa gửi như phát ra âm thanh rất khẽ – tiếng giấy chạm vào tim.
Và lần đầu tiên, Lâm Như hiểu rằng tha thứ không chỉ là một hành động hướng đến quá khứ, mà còn là một quyết định dành cho tương lai: giữ lại nốt sáng, kể cả khi mưa to.