Mộc Giai đã nhận ra rằng cô không thể dạy Lăng Phong cảm xúc qua lý thuyết hay nghệ thuật trừu tượng. Cô cần phải đưa anh ta vào những tình huống xã hội thực tế và cung cấp cho anh ta các "Giao thức Phản ứng Cảm xúc" chi tiết nhất.
Khóa Đào Tạo "Nhân Hóa"
Ngày hôm sau, Mộc Giai trình bày kế hoạch làm việc của mình, đặt tên là "Dự án Hình Ảnh Thiên Sứ".
"Lăng tổng, từ nay, anh sẽ thực hiện các bài tập 'nhân hóa'," Mộc Giai tuyên bố. "Bài tập đầu tiên: Nụ cười ấm áp."
Lăng Phong nhướng mày. "Nụ cười là công cụ xã giao. Tôi có thể cười một cách chuyên nghiệp."
Mộc Giai lắc đầu. Cô mở một đoạn video về Lăng Phong trong một buổi họp báo gần đây. Nụ cười của anh ta lạnh lùng, chỉ nhếch mép, không hề chạm đến mắt.
"Đó là nụ cười của một người máy. Mục tiêu của chúng ta là nụ cười của một người cha, một người bạn, một người đồng cảm," Mộc Giai giải thích.
Cô bắt đầu hướng dẫn anh ta các bài tập cơ mặt, yêu cầu anh ta nhớ lại một kỷ niệm vui.
"Kỷ niệm vui? Tôi không có dữ liệu nào được đánh dấu là 'vui' trong bộ nhớ gần đây," Lăng Phong đáp một cách thực dụng.
Mộc Giai thất vọng. Cô quyết định thay đổi chiến thuật. Cô yêu cầu anh ta nhìn vào hình ảnh một đứa trẻ đang cười.
"Hãy cố gắng bắt chước. Nâng khóe môi lên. Thả lỏng mắt. Hãy để cơ mặt phản ánh sự thư giãn," Mộc Giai hướng dẫn.
Lăng Phong làm theo một cách máy móc, nhưng nụ cười của anh ta vẫn cứng nhắc, mang lại cảm giác giả tạo rùng rợn.
"Tỷ lệ góc miệng lệch 1.2
∘
so với tiêu chuẩn tự nhiên. Tôi cần chỉnh sửa thêm," Lăng Phong nhận xét về chính nụ cười của mình.
Mộc Giai suýt bật cười. "Anh là con người, không phải robot, Lăng tổng. Hãy dừng việc phân tích và bắt đầu cảm nhận."
Thử Thách Xã Hội:
Bài tập tiếp theo là ứng dụng thực tế. Lăng Phong phải tham gia một buổi tiệc từ thiện nhỏ, không phải của giới thượng lưu, mà là của một tổ chức nghệ thuật nhỏ do Mộc Giai giới thiệu.
"Anh phải nói chuyện với ít nhất ba người không liên quan đến lợi ích kinh doanh. Và anh phải lắng nghe họ, không phải để phân tích họ, mà để đồng cảm," Mộc Giai dặn dò.
Tại bữa tiệc, Lăng Phong tuân theo giao thức. Anh ta bắt chuyện với một nghệ sĩ già và hỏi về tác phẩm của ông.
"Tác phẩm này là cả cuộc đời tôi, nhưng tôi không thể bán được nó," người nghệ sĩ thở dài.
Lăng Phong nhớ lại giao thức: Khi nghe về sự thất bại, hãy thể hiện sự đồng cảm.
"Tác phẩm của ông không đạt được mức sinh lợi tối ưu trong thị trường hiện tại. Ông nên xem xét chuyển sang thể loại có nhu cầu cao hơn," Lăng Phong nói một cách lạnh lùng.
Người nghệ sĩ già sững sờ. Mộc Giai, đứng gần đó, muốn ngất xỉu.
Cô kéo Lăng Phong ra một góc. "Anh đã làm gì vậy? Anh phải nói: 'Tôi hiểu cảm giác của ông. Nó thật đáng tiếc!'"
"Nhưng đó là sự thật. Tôi đang cung cấp phân tích thị trường trung thực. Sự thật là hiệu quả nhất," Lăng Phong phân tích.
"Anh không thể dùng logic cho mọi thứ! Hãy nghe này, nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị sa thải vì không hoàn thành nhiệm vụ," Mộc Giai gần như van xin.
Lăng Phong nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự tuyệt vọng cá nhân.
"Nếu cô bị sa thải, tôi sẽ mất cố vấn. Tỷ lệ rủi ro quá cao," Lăng Phong nói. "Tôi sẽ điều chỉnh giao thức."
Bóng Đen Từ Bên Trong:
Ngay sau buổi tiệc, Mộc Giai bị Tô Nghiên, Giám đốc Marketing của Phong Lăng, chặn lại. Tô Nghiên là người đã có tình cảm với Lăng Phong từ lâu và luôn muốn anh ta giữ vững hình ảnh "Tổng tài sắt đá" để dễ dàng kiểm soát.
"Cô đang làm gì với Lăng tổng của chúng tôi?" Tô Nghiên hỏi, giọng cô ta đầy vẻ khinh thường. "Anh ấy là một cỗ máy kiếm tiền hoàn hảo. Cô đang biến anh ấy thành một người mềm yếu, một kẻ ngốc cảm tính!"
"Tôi đang giúp anh ấy trở thành một con người," Mộc Giai đáp.
"Không ai cần anh ấy là con người. Chúng tôi cần anh ấy là Lăng Phong - người đứng đầu Lăng Gia. Cô chỉ là một vũ công hết thời, đừng cố gắng thay đổi công thức chiến thắng của chúng tôi," Tô Nghiên đe dọa.
Mộc Giai cảm nhận được sự nguy hiểm. Cô biết việc "nhân hóa" Lăng Phong không chỉ là một dự án cá nhân, mà là một cuộc chiến nội bộ trong tập đoàn.
"Tôi được thuê bởi Lăng tổng. Nếu cô có vấn đề, hãy nói chuyện với anh ấy," Mộc Giai nói, cô giữ vững sự bình tĩnh của mình.
Đêm đó, Lăng Phong đến phòng làm việc của Mộc Giai.
"Tô Nghiên đã than phiền về sự thay đổi của tôi. Cô ta nói tỷ lệ rủi ro đang tăng," Lăng Phong nói.
"Vậy anh định sa thải tôi sao?" Mộc Giai hỏi, lòng cô thắt lại.
Lăng Phong nhìn cô, ánh mắt anh ta không đọc được cảm xúc, nhưng có một sự kiên định.
"Hợp đồng của chúng ta là 100%, Mộc Giai. Tôi không bao giờ rút lui giữa chừng. Anh cần sự giúp đỡ của em. Tiếp tục bài tập. Ngày mai: Thể hiện sự hào phóng và sự quan tâm vô điều kiện."