Tiếng chìa khóa lách cách trong ổ khóa.
Ái Lam giật mình, vội vàng đứng dậy khỏi cây đàn dương cầm. Cô đã ngồi đó hàng giờ, không chơi đàn, chỉ im lặng chờ đợi. Khi cánh cửa mở ra và Thái Dương bước vào, tim cô đập lên một nhịp đầy hy vọng.
Nhưng người đứng trước mặt cô không phải là Thái Dương của cô. Không phải chàng trai có ánh mắt ấm áp và nụ cười hiền. Đây là một người lạ. Gương mặt anh lạnh lùng như một chiếc mặt nạ, đôi mắt anh nhìn cô nhưng lại như nhìn xuyên qua, không một chút cảm xúc. Không khí trong căn gác mái bỗng trở nên lạnh lẽo.
"Anh... quyết định rồi à?" cô hỏi khẽ, cố gắng tìm kiếm một tia quen thuộc trong ánh mắt anh.
"Anh sẽ ký," anh đáp, giọng nói đều đều, không một chút do dự. Anh đi thẳng đến góc phòng, bắt đầu thu dọn vài món đồ của mình vào một chiếc túi vải.
Ái Lam cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, nhưng cô vẫn cố gắng níu kéo. "Vậy... chúng ta thì sao? Em biết là khó khăn. Em biết điều khoản đó rất vô lý. Nhưng chúng ta có thể bí mật... chúng ta có thể chờ đợi. Bảy năm không phải là quá dài, đúng không anh?"
Anh dừng tay lại, nhưng không quay đầu lại nhìn cô. "Em không hiểu à, Lam?"
Rồi anh quay lại. Ánh mắt anh nhìn cô, lần đầu tiên trong buổi tối, nhưng nó còn lạnh hơn cả sự im lặng. "Vấn đề không phải là hợp đồng."
"Vậy thì là gì?" cô lắp bắp.
"Là anh," anh nói, từng chữ thốt ra rõ ràng, sắc như một mảnh vỡ thủy tinh. "Âm nhạc của em hay. Anh thừa nhận. Nhưng nó quá cá nhân, quá cũ kỹ. Nó chỉ hợp với những quán cà phê nhỏ thôi, không thể bước ra sân khấu lớn được. Starlight nói đúng. Anh cần một ekip chuyên nghiệp hơn, những nhà sản xuất hàng đầu thế giới."
Tai Ái Lam ù đi. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Đây là người đã nói rằng cô là tâm hồn trong âm nhạc của anh.
"Anh đang nói gì vậy?" giọng cô run rẩy. "Đó... đó là âm nhạc của chúng ta mà. Là giấc mơ của chúng ta."
Thái Dương cười nhạt, một nụ cười mà cô chưa bao giờ thấy. Nó đầy sự xa cách và mỉa mai. "Đó là giấc mơ của em thôi, Lam à. Giấc mơ của anh lớn hơn thế. Anh mệt mỏi với cuộc sống chật vật ở cái gác mái này rồi. Anh mệt mỏi với việc phải lo lắng tiền nhà mỗi tháng. Anh muốn một sự nghiệp thực sự."
"Vậy còn em? Em là gì trong sự nghiệp đó?"
"Em là một kỷ niệm đẹp," anh nói, và câu nói đó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời lăng mạ nào. "Nhưng anh không thể để tình yêu mộng mơ cản đường được nữa. Chúng ta... chia tay đi."
Chia tay.
Từ đó như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến thế giới của Ái Lam vỡ vụn. Cô sững sờ, lùi lại một bước, cảm giác như không thể thở được. Máu như rút khỏi mặt cô. Căn phòng bắt đầu chao đảo.
"Không," cô thì thầm, lắc đầu. "Không đúng. Đây không phải là anh. Thái Dương của em sẽ không bao giờ nói những lời này."
Cô bước tới, định chạm vào tay anh, nhưng anh đã lùi lại, một hành động né tránh nhỏ nhưng lại tạo ra một khoảng cách lớn hơn cả một đại dương. Sự từ chối về mặt thể xác đó còn đau hơn vạn lời nói.
Anh không nói gì thêm. Anh quay người, tiếp tục thu dọn đồ. Cây đàn guitar, vài cuốn sách nhạc, chiếc áo sơ mi cũ mà cô đã tặng anh. Mọi hành động đều dứt khoát, lạnh lùng. Như thể anh đã chuẩn bị sẵn cho việc này từ rất lâu. Như thể tình yêu của họ đối với anh chỉ nhẹ như những món đồ trong chiếc túi kia, có thể dễ dàng mang đi.
Túi đồ đã được dọn xong. Anh khoác nó lên vai, đi thẳng ra cửa.
"Dương... đừng đi," Ái Lam bật ra một tiếng nấc nghẹn, lời cầu xin cuối cùng của cô yếu ớt và tuyệt vọng.
Anh dừng lại ở cửa, lưng vẫn quay về phía cô. Vai anh khẽ run lên trong một tích tắc, một chi tiết nhỏ nhoi mà trong sự hoảng loạn của mình, Ái Lam đã không nhìn thấy.
Rồi, không một lời từ biệt, không một lần ngoảnh lại, anh mở cửa và bước ra ngoài.
Cạch.
Cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng động đó như một dấu chấm hết, cắt đứt mọi thứ. Cắt đứt quá khứ, hiện tại, và cả tương lai mà cô đã từng mơ ước.
Thảo My đứng bất động giữa căn phòng. Mùi hương của anh dường như vẫn còn phảng phất đâu đây. Tiếng hát của anh vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Nhưng anh đã đi rồi.
Cô chậm rãi bước đến bên cây đàn dương cầm, nơi họ đã cùng nhau viết nên bao nhiêu giai điệu. Cô đưa tay lên, nhưng không thể nào chạm vào phím đàn. Âm nhạc đã từng là thế giới của cô, của hai người. Giờ đây, nó chỉ còn là một nguồn cơn của nỗi đau.
Cô ngồi xuống sàn, tựa lưng vào cây đàn lạnh lẽo. Nước mắt không rơi nữa. Cô không còn cảm thấy gì cả. Chỉ có một sự trống rỗng, một khoảng lặng mênh mông như thể một nửa linh hồn của cô đã bị người ta tàn nhẫn xé toạc và mang đi mất rồi.
Bản hợp âm của họ, cuối cùng cũng đã tan vỡ.