bản hợp âm dang dở

Chương 6: Nốt Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Thời gian dường như ngưng lại trong căn gác mái.

Sau khi cánh cửa đóng sầm, Ái Lam không biết mình đã ngồi bất động trên sàn nhà bao lâu. Vài phút? Hay vài giờ? Tiếng ồn ào của Sài Gòn bên dưới vẫn vọng lên, tiếng còi xe, tiếng rao hàng, nhưng tất cả đều trở nên xa lạ, như thể chúng thuộc về một thế giới khác mà cô không còn là một phần trong đó.

Cuối cùng, khi đôi chân đã tê dại, cô lảo đảo đứng dậy. Cô nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại trống rỗng đến nao lòng. Có một khoảng trống ở góc phòng, nơi cây đàn guitar của anh đã từng đứng. Có một vết lõm trên chiếc sofa cũ, nơi anh vẫn thường ngồi gác chân lên bàn. Trên kệ bếp, chiếc cốc sứ màu xanh mà anh hay dùng vẫn còn đó, một sự tồn tại câm lặng đầy ám ảnh.

Thế giới của cô, một thế giới từng được lấp đầy bởi âm nhạc và tiếng cười của anh, giờ đây chỉ còn lại những khoảng trống.

Cô bước tới cây đàn dương cầm. Những phím đàn trắng đen nằm im lìm, mời gọi. Cô đã từng có thể ngồi hàng giờ bên nó, để những giai điệu tuôn chảy. Nhưng bây giờ, cô không thể. Âm nhạc đã từng là nơi trú ẩn của cô, giờ lại trở thành thứ gợi lại nỗi đau một cách tàn nhẫn nhất. Cô tìm một tấm vải cũ, run rẩy phủ lên cây đàn, như thể đang đắp một tấm khăn liệm cho một giấc mơ vừa chết.

Cô không khóc. Nước mắt dường như đã cạn khô. Cô chỉ cảm thấy một sự tê dại lan tỏa khắp cơ thể. Anh đã nói âm nhạc của cô cũ kỹ. Anh đã nói tình yêu của họ là mộng mơ. Anh đã chọn một thế giới khác, một thế giới không có cô. Cô cố gắng tìm kiếm một sự giận dữ trong lòng mình, nhưng không thể. Cô chỉ thấy một sự hoang mang vô tận. Người đàn ông đã nói những lời đó, có thực sự là Thái Dương của cô không?

Cô đi vào phòng ngủ, cuộn mình lại trên giường. Cô có thể ngửi thấy mùi hương của anh còn vương lại trên gối. Cô ôm lấy chiếc gối, vùi mặt vào đó, và lần đầu tiên kể từ khi anh rời đi, cô bật khóc. Không phải là tiếng nức nở, mà là những tiếng khóc không thành tiếng, vỡ vụn, như thể mọi thứ bên trong cô đang sụp đổ.

o0o

Cùng lúc đó, ở phía bên kia thành phố, trong một căn hộ penthouse ở một tòa nhà chọc trời tại Quận 2, Thái Dương đang đứng giữa một không gian xa lạ.

Anh vừa được xe của công ty đưa đến đây. Căn hộ này là một phần trong hợp đồng. Nó rộng lớn, sang trọng, với những bức tường kính trải dài từ sàn đến trần, nhìn ra toàn cảnh Sài Gòn hoa lệ và cây cầu lấp lánh ánh đèn. Mọi thứ đều tối tân, từ hệ thống đèn thông minh cho đến nội thất đắt tiền vẫn còn bọc trong nilon.

Anh đã có được một thế giới mà hàng triệu người mơ ước. Một thế giới có thể nhìn xuống mọi thứ từ trên cao. Nhưng anh lại cảm thấy mình còn cô độc hơn cả lúc ở trong căn gác mái chật hẹp.

Anh đặt chiếc túi vải của mình xuống sàn đá cẩm thạch. Tiếng động nhỏ vang vọng trong không gian tĩnh lặng đến ghê người. Anh đi một vòng quanh căn hộ. Phòng khách rộng lớn. Bếp hiện đại. Phòng ngủ có một chiếc giường cỡ lớn. Mọi thứ đều hoàn hảo. Và mọi thứ đều lạnh lẽo. Không có một dấu vết nào của sự sống, của ký ức, của tình yêu.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa da, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó. Anh rút bản hợp đồng từ trong túi ra. Nó đây, tấm vé đưa anh đến với cuộc sống này. Anh đọc lại những điều khoản, những con số. Anh đọc nghệ danh mới của mình: "Dương". Một cái tên xa lạ.

Mình đã làm đúng. Anh tự nhủ với chính mình. Đây là vì cô ấy. Phải như vậy cô ấy mới có thể dứt bỏ. Rồi cô ấy sẽ có một cuộc sống tốt hơn, một cuộc sống bình yên.

Anh cố gắng bám víu vào lý lẽ đó, như một người sắp chết đuối bám vào một mảnh ván. Anh ép mình nhớ lại hình ảnh đôi giày đã sờn của Ái Lam, nhớ lại những bữa ăn thiếu thốn của họ. Anh phải tin rằng sự hy sinh của mình là đúng đắn.

Nhưng rồi hình ảnh đôi mắt ngập nước, đầy hoang dại và tổn thương của cô khi anh quay lưng bước đi lại hiện về, bóp nghẹt lấy tim anh. Anh gục đầu vào hai bàn tay, một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ cổ họng.

Mặt trời lặn dần sau những tòa nhà cao tầng. Hoàng hôn Sài Gòn nhuộm một màu cam đỏ rực rỡ.

Từ ô cửa sổ nhỏ của căn gác mái, Ái Lam nhìn thấy hoàng hôn đó. Nó đẹp một cách buồn bã.

Từ bức tường kính của căn penthouse, Thái Dương cũng nhìn thấy hoàng hôn đó. Nó lộng lẫy, nhưng cô độc.

Hai con người, ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cùng nhìn về một phía bầu trời, cùng chìm trong một "nốt lặng" của nỗi đau. Bản hợp âm của họ đã tan vỡ, chỉ còn lại những dư âm lạc lõng và một sự im lặng kéo dài vô tận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×