bản hợp âm dang dở

Chương 7: Phía Sau Ánh Đèn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tháng sau cuộc chia tay, cái tên "Dương" bắt đầu xuất hiện với tần suất chóng mặt trên các phương tiện truyền thông. Starlight Entertainment đã chứng tỏ quyền năng của một đế chế giải trí. Họ không lãng phí một giây nào.

Thái Dương bị cuốn vào một guồng quay không ngừng nghỉ. Lịch trình của anh được lấp đầy bởi các chuyên gia. Một chuyên gia hình ảnh cắt phăng mái tóc đen nghệ sĩ của anh, thay vào đó là một kiểu tóc màu khói bạc thời thượng. Một stylist thay thế những chiếc áo thun cũ của anh bằng những bộ cánh hàng hiệu đắt tiền. Một chuyên gia thanh nhạc dạy anh cách hát để "bắt tai" thị trường, loại bỏ những nốt luyến láy đầy ngẫu hứng mà anh và Ái Lam từng yêu thích.

Anh bước vào phòng thu âm hiện đại nhất, làm việc với những nhà sản xuất hàng đầu. Họ đưa cho anh một bản nhạc được sáng tác sẵn. Giai điệu sôi động, bắt tai, ca từ nói về những cuộc vui đêm và sự cô đơn vô nghĩa của thành thị. Nó hoàn toàn trái ngược với những gì anh từng hát. Anh hát, nhưng cảm thấy như đang mượn giọng của một người khác.

Single đầu tay "Đêm Sài Gòn" được tung ra với một chiến dịch marketing rầm rộ. Nó nhanh chóng leo lên đỉnh các bảng xếp hạng. Thái Dương, hay đúng hơn là "Dương", trở thành một hiện tượng, một hoàng tử mới của V-pop. Anh xuất hiện trên bìa tạp chí, tham gia các talkshow. Anh mỉm cười, trả lời phỏng vấn theo đúng kịch bản, một nụ cười chuyên nghiệp nhưng vô hồn.

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, thế giới của Ái Lam lại đang sụp đổ một cách thầm lặng.

Cô không thể trả nổi tiền thuê căn gác mái, nơi chứa đựng quá nhiều kỷ niệm. Ngày dọn đi, cô ngồi lặng lẽ nhìn những người chuyển nhà khiêng cây đàn dương cầm cũ của mình đi. Cô đã bán nó với giá rẻ mạt. Đó không chỉ là một món đồ, đó là một phần linh hồn cô. Giờ thì nó cũng đã mất.

Cô chuyển đến một phòng trọ nhỏ, ẩm thấp ở một quận ven. Cô cất chiếc keyboard điện duy nhất còn lại của mình vào hộp, đẩy xuống gầm giường. Cô không thể sáng tác. Mỗi khi chạm vào phím đàn, giai điệu vang lên chỉ là nỗi đau.

Để sống, cô phải đi tìm việc. Tấm bằng cử nhân âm nhạc không giúp cô có được một công việc văn phòng tử tế. Sau nhiều tuần chật vật, cô nhận được một công việc.

Buổi chiều, trong một căn phòng nhỏ của một trung tâm năng khiếu ở ngoại ô, Ái Lam đang ngồi trước một cây đàn piano điện. Trước mặt cô là năm đứa trẻ năm tuổi.

"Các con nhìn cô nhé," cô nói, giọng dịu dàng. "Đây là nốt Đồ. Chúng ta cùng tập lại bài 'Kìa con bướm vàng' nhé."

Thái Dương đang đứng trước hàng ngàn ánh đèn flash trong một buổi họp báo. Ái Lam đang ngồi dưới ánh đèn huỳnh quang, dạy những nốt nhạc đầu đời. Con đường của họ đã chính thức rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×