bản hợp âm dang dở

Chương 8: Giai Điệu Trống Rỗng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Đêm Sài Gòn" thành công vang dội. Bài hát có mặt ở khắp mọi nơi. Trên radio, trong các quán cà phê, trong các trung tâm thương mại.

Thái Dương đang ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng do công ty cấp, tài xế riêng đang đưa anh đến một sự kiện. Trên radio, bài hát của anh vang lên. Anh nghe giọng hát của chính mình, được xử lý qua autotune một cách hoàn hảo, hát những câu chữ sáo rỗng về một cuộc tình một đêm.

Đây không phải là nhạc của mình. Anh nghĩ thầm. Đây là một sản phẩm.

Anh nhắm mắt lại, tựa đầu vào cửa kính. Anh nhớ đến những buổi chiều ở gác mái, khi Ái Lam chơi một giai điệu mới, còn anh thì ngẫu hứng viết lời. Âm nhạc của họ lúc đó có thể không hoàn hảo, nhưng nó chân thật. Nó là của họ. Còn thứ âm nhạc này, nó hào nhoáng, nó nổi tiếng, nhưng nó trống rỗng.

Hai tháng sau, anh giành được giải "Nghệ sĩ mới của năm" tại một lễ trao giải lớn. Anh bước lên sân khấu trong tiếng reo hò của người hâm mộ. Anh mặc một bộ vest đắt tiền, mái tóc bạc ánh lên dưới ánh đèn sân khấu. Anh trông giống hệt một ngôi sao.

Anh nhận lấy chiếc cúp, đứng trước micro và đọc một bài phát biểu đã được ông Hưng duyệt kỹ. "Cảm ơn Starlight Entertainment. Cảm ơn các nhà sản xuất. Cảm ơn các bạn fan đã luôn ủng hộ."

Những lời cảm ơn chuyên nghiệp, đúng mực. Nhưng anh đã không nói lời cảm ơn quan trọng nhất. Lời cảm ơn dành cho người đã dạy anh biết thế nào là âm nhạc, người đã cùng anh đi qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Khi đứng trên đỉnh vinh quang, giữa muôn vàn lời tung hô, anh lại cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Ánh mắt anh vô thức quét khắp khán đài, như đang tìm kiếm một hình bóng quen thuộc trong vô vọng. Nhưng ở đó không có cô. Anh biết sẽ không bao giờ có cô ở đó nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×