bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 3: Chữ Ký


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dạ Lan không ký ngay. Cô mang bản hợp đồng về căn hộ nhỏ của mình, nơi duy nhất cô cảm thấy an toàn. Dưới ánh đèn bàn, cô lật giở từng trang của tập tài liệu dày cộp. Nó không giống bất cứ văn bản pháp lý nào cô từng thấy. Nó là một tác phẩm nghệ thuật của sự kiểm soát, một mê cung được dệt nên bằng những con chữ lạnh lẽo và đầy quyền lực.

Bản hợp đồng được chia làm nhiều phần, mỗi phần là một khía cạnh trong cuộc sống của cô sẽ bị Bách Tùng nắm giữ.

Phần "Thân thể" quy định chi tiết về chế độ ăn uống, luyện tập, trang phục cô phải mặc. Mọi thứ, từ màu son môi cho đến kiểu tóc, đều phải được sự cho phép của anh ta. Có những điều khoản về các hình thức "trừng phạt" thể xác khi cô không tuân lệnh, được mô tả một cách mơ hồ nhưng đủ để khiến người đọc phải rùng mình. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những điều khoản về sự chăm sóc y tế, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô.

Phần "Tinh thần" còn đáng sợ hơn. Nó yêu cầu cô phải báo cáo lại mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, mọi giấc mơ. Cô không được phép nói dối. Bách Tùng có quyền truy cập vào mọi tài khoản mạng xã hội, email, điện thoại của cô. Anh ta muốn kiểm soát không chỉ hành động, mà cả tâm trí của cô.

Phần "Mối quan hệ", cô phải cắt đứt mọi liên lạc không cần thiết, trừ gia đình. Mọi cuộc gặp gỡ bạn bè đều phải được anh ta chấp thuận. Cô sẽ phải chuyển đến sống trong căn penthouse của anh ta, hoàn toàn nằm trong tầm mắt của "Chủ nhân".

Và cuối cùng, là "Từ An Toàn" (Safeword). Đây là điều khoản duy nhất trao cho cô một chút quyền lực. Cô được chọn một từ bất kỳ. Khi từ đó được nói ra, mọi hành động, mọi "trò chơi" sẽ phải dừng lại ngay lập tức, không có ngoại lệ. Đó là một sợi dây bảo hiểm mong manh trong ván cờ nguy hiểm này.

Dạ Lan đọc đi đọc lại, lòng cô là một mớ hỗn độn. Một phần trong cô gào thét, bảo cô hãy vứt ngay bản hợp đồng điên rồ này đi và chạy thật xa. Đây không phải là một trò chơi, đây là một sự từ bỏ hoàn toàn bản thân, là một sự nô dịch đúng nghĩa. Nhưng một phần khác, cái phần tò mò của một nhà báo, và cả cái góc khuất trong tâm hồn cô mà chính cô cũng không dám thừa nhận, lại bị nó thu hút.

Cô nghĩ về những nạn nhân của "Bướm Đêm". Cô nghĩ về người bạn thân đã mất của mình. Sự căm hận và khát khao công lý trỗi dậy, lấn át đi nỗi sợ hãi. Đây là con đường duy nhất. Cô phải đi đến cùng.

Cô lấy một cây bút máy, mực đen. Ở phần "Từ An Toàn", sau một hồi suy nghĩ, cô viết vào hai chữ: "Bướm Đêm".

Một sự khiêu khích. Một lời nhắc nhở cho chính bản thân cô về mục đích của tất cả những chuyện này. Cô sẽ dùng chính tên của vụ án để làm lá chắn bảo vệ mình.

Rồi, cô lật đến trang cuối cùng. Dưới dòng chữ "Chữ ký của Người Phục Tùng", cô hít một hơi thật sâu, rồi dứt khoát ký tên mình vào đó.

Dạ Lan.

Nét chữ của cô, dù trong khoảnh khắc đó, vẫn mạnh mẽ và kiên định.

Ngay khi cô vừa đặt bút xuống, điện thoại của cô reo lên. Là một số lạ.

"Cô đã quyết định rồi à?" Giọng nói trầm ấm của Bách Tùng vang lên, như thể anh ta đã biết trước tất cả.

"Tôi đã ký," Dạ Lan đáp, giọng bình thản.

"Tốt. Một giờ nữa, xe sẽ đến đón cô. Chỉ mang theo những thứ thật sự cần thiết. Phần còn lại của cuộc đời cô, tôi sẽ chuẩn bị."

Anh ta cúp máy.

Dạ Lan đứng dậy, nhìn quanh căn phòng trọ nhỏ bé, bừa bộn nhưng ấm cúng của mình. Nơi đây chứa đựng tất cả ký ức, tất cả sự tự do của cô. Giờ đây, cô sắp phải từ bỏ nó. Cô không thu dọn nhiều, chỉ lấy một ít quần áo đơn giản, cuốn sổ tay nhà báo và một tấm ảnh nhỏ chụp cùng người bạn thân đã mất.

Đúng một giờ sau, một chiếc xe sedan màu đen sang trọng, không biển số, đã đỗ lặng lẽ dưới chung cư. Người tài xế mặc đồng phục, không nói một lời, chỉ mở cửa xe cho cô.

Chiếc xe lướt đi trong đêm, đưa cô rời xa cuộc sống cũ, tiến vào một thế giới xa hoa, bí ẩn và đầy rẫy hiểm nguy. Dạ Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, những con phố quen thuộc lùi lại phía sau. Cô không biết con đường phía trước sẽ dẫn đến đâu, không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.

Cô chỉ biết rằng, kể từ khoảnh khắc cô đặt bút ký vào bản hợp đồng đó, cuộc đời cô đã không còn thuộc về cô nữa. Cô đã tự nguyện bước vào chiếc lồng son của một con quái vật, với hy vọng mong manh rằng mình có thể tìm ra được trái tim đen tối của hắn, trước khi chính mình bị bóng tối đó nuốt chửng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.