Chiếc xe dừng lại trước một tòa tháp chọc trời bằng kính và thép, biểu tượng cho sự giàu có và hiện đại bậc nhất Sài Gòn. Dạ Lan được dẫn vào một thang máy riêng, chỉ cần quét vân tay, và nó đưa cô đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất – tầng 68.
Cánh cửa thang máy mở ra, không phải là một hành lang, mà là toàn bộ không gian của một căn penthouse xa hoa. Điều đầu tiên đập vào mắt Dạ Lan không phải là sự sang trọng, mà là một sự trống trải đến lạnh lẽo. Căn hộ cực kỳ rộng lớn, được thiết kế theo phong cách tối giản với hai gam màu đen và trắng. Nội thất đắt tiền nhưng rất ít. Một bức tường hoàn toàn bằng kính, nhìn ra toàn cảnh thành phố lấp lánh về đêm. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp một cách tuyệt đối, không một hạt bụi, không một vật dụng thừa.
Bách Tùng đang đứng giữa phòng, quay lưng về phía cô, tay cầm một ly rượu. Anh ta mặc một bộ đồ ở nhà bằng lụa màu đen, trông thoải mái nhưng vẫn toát ra vẻ quyền lực khó tả.
"Chào mừng đến nhà mới của em," anh ta nói, không quay đầu lại.
Dạ Lan im lặng, tay siết chặt quai túi xách. Cảm giác bị theo dõi vô hình ập đến. Cô có cảm giác từng góc của căn nhà này đều có camera.
Bách Tùng lúc này mới xoay người lại. "Từ bây giờ, đây là thế giới của em. Và trong thế giới này, chỉ có một quy tắc duy nhất: lời nói của tôi là luật."
Anh ta bắt đầu dẫn cô đi một vòng. Giọng nói của anh ta đều đều, bình thản, như thể đang giới thiệu một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải là một nhà tù.
"Đây là phòng khách. Em có thể ngồi đây khi được cho phép."
"Kia là nhà bếp. Mọi thứ đều tự động. Tôi đã cài đặt sẵn thực đơn cho em trong tuần này. Nhiệm vụ của em là chuẩn bị bữa ăn đúng giờ, sai một phút cũng không được."
Anh ta dẫn cô đến một căn phòng ngủ lớn, cũng có cửa kính nhìn ra thành phố. "Đây là phòng của em. Em có thể nghỉ ngơi ở đây. Nhưng có ba điều cấm: không được khóa cửa, không được mang bất cứ thiết bị điện tử nào vào, và không được kéo rèm che cửa sổ, trừ khi tôi cho phép."
Mỗi một câu nói của anh ta là một xiềng xích vô hình, từ từ trói buộc lấy sự tự do của cô.
Cuối cùng, anh ta dẫn cô đến một căn phòng lớn nhất, đó là thư viện và cũng là phòng làm việc của anh ta. Hàng ngàn cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn trên những kệ gỗ cao tới trần nhà. "Đây là nơi em sẽ làm việc. Và đây là nhiệm vụ đầu tiên của em."
Anh ta chỉ vào một chồng sách lớn đặt trên bàn. "Đây là những tài liệu nghiên cứu về tâm lý học tội phạm thời Victoria. Tôi muốn em đọc, phân loại và tóm tắt chúng theo hệ thống phân loại của riêng tôi. Bản hướng dẫn nằm trên bàn. Hạn chót là sáng ngày kia."
Dạ Lan liếc nhìn chồng sách. Ít nhất cũng phải hơn hai mươi cuốn, cuốn nào cũng dày cộp và toàn là thuật ngữ chuyên ngành khó nhằn. Hoàn thành nó trong hai ngày là điều không tưởng.
"Rõ chưa?" Bách Tùng hỏi.
"…Rõ," Dạ Lan đáp, cố gắng che giấu sự choáng váng của mình.
"Tốt. Giờ thì bắt đầu đi," anh ta nói, rồi quay lại chiếc ghế bành của mình, tiếp tục đọc sách, hoàn toàn xem cô như không tồn tại.
Dạ Lan bắt đầu công việc đầu tiên của mình với tư cách là một "Sub". Hệ thống phân loại của Bách Tùng cực kỳ phức tạp và quái gở, nó không chỉ dựa vào tác giả hay chủ đề, mà còn dựa vào "mức độ tăm tối trong tâm lý của thủ phạm". Cô phải đọc và hiểu sâu từng vụ án để có thể phân loại chính xác.
Đây rõ ràng là một bài kiểm tra. Anh ta đang kiểm tra sự thông minh, sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng áp lực của cô. Vừa làm việc, Dạ Lan vừa cố gắng quan sát xung quanh. Thư viện này là nơi chứa đựng tâm hồn của Bách Tùng, cô tin chắc manh mối về "Bướm Đêm" phải nằm ở đâu đó trong này. Nhưng mọi thứ đều hoàn hảo đến đáng sợ. Không một tờ giấy lộn, không một cuốn sách đặt sai chỗ.
Thời gian trôi đi. Dạ Lan làm việc không ngừng nghỉ, chỉ dừng lại để chuẩn bị bữa tối cho Bách Tùng theo đúng thực đơn và thời gian đã được lập trình sẵn. Anh ta ăn trong im lặng, không một lời khen chê.
Đêm khuya. Cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ. Dạ Lan mệt mỏi rã rời, hai mắt cay xè. Cô xin phép được về phòng nghỉ. Bách Tùng chỉ gật đầu, không ngẩng lên khỏi trang sách.
Dạ Lan bước vào căn phòng ngủ sang trọng được dành cho mình. Cô đóng cửa lại, nhưng không dám khóa. Cô đứng trước bức tường kính, nhìn xuống thành phố lấp lánh bên dưới. Ánh đèn của hàng triệu ngôi nhà, của những dòng xe cộ tấp nập, tất cả đều tượng trưng cho một cuộc sống tự do mà giờ đây cô không còn nữa.
Sự sang trọng, xa hoa xung quanh cô lúc này chỉ khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Nó là một cái lồng son, đẹp đẽ nhưng vẫn là một cái lồng. Cô không có điện thoại để liên lạc, không có máy tính để viết lách. Cô hoàn toàn bị cô lập khỏi thế giới bên ngoài.
Cô nằm xuống chiếc giường lớn êm ái, nhưng không thể nào ngủ được. Cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó. Cô có cảm giác Bách Tùng đang quan sát mình qua một chiếc camera ẩn nào đó, phân tích từng cử chỉ, từng hơi thở của cô.
Nỗi sợ hãi và sự hối hận bắt đầu len lỏi vào tâm trí. Liệu quyết định của cô có quá điên rồ không? Liệu cô có thể sống sót trong thế giới của con người này, một con quái vật thông minh đội lốt một quý ông?
Cô đưa tay lên, chạm vào sợi dây chuyền trên cổ, bên trong có giấu tấm ảnh của người bạn thân đã mất. Không, cô không thể bỏ cuộc. Vì bạn cô, và vì những nạn nhân khác. Cô phải mạnh mẽ hơn. Ván cờ này, cô nhất định không thể thua.