bản hợp đồng hoàn hảo

Chương 5: Phép Thử Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Dạ Lan thức dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, đầu óc đau nhức vì chỉ ngủ được vài tiếng chập chờn. Cô không cho phép mình mệt mỏi. Cô biết, Bách Tùng đang quan sát, và bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào cũng sẽ bị anh ta xem là một thất bại.

Cô bước vào thư viện. Không gian vẫn tĩnh lặng và ngăn nắp một cách hoàn hảo, dường như chưa hề có ai rời đi. Chồng sách dày cộp vẫn nằm đó, như một ngọn núi thách thức. Dạ Lan ngồi xuống, tiếp tục công việc của mình.

Những cuốn sách mà Bách Tùng giao cho cô không phải là tài liệu học thuật khô khan. Chúng là những hồ sơ vụ án tâm lý tội phạm rùng rợn nhất từ thế kỷ 19, được viết bằng cả tiếng Anh và tiếng Pháp. Mỗi một trang sách là một lần cô phải đối mặt với những góc tối tăm nhất của bản chất con người: những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ ái kỷ bệnh hoạn, những kẻ xem việc tra tấn người khác là một nghệ thuật.

Đọc chúng, phân tích chúng, và tóm tắt chúng theo hệ thống phân loại "mức độ tăm tối" của Bách Tùng là một sự tra tấn về mặt tinh thần. Nó đòi hỏi một sự tập trung cao độ và một thần kinh thép. Đây không chỉ là một bài kiểm tra về trí tuệ, mà còn là một bài kiểm tra về sức chịu đựng tâm lý.

Bách Tùng ngồi ở chiếc ghế bành của mình, tay lật giở một cuốn sách khác, vẻ ngoài hoàn toàn không quan tâm đến cô. Nhưng Dạ Lan có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta. Thỉnh thoảng, khi cô khẽ day trán vì mệt mỏi, hay khi cô rùng mình vì một chi tiết ghê rợn trong vụ án, cô cảm giác được sự im lặng trong phòng thay đổi. Anh ta đang quan sát, đang đánh giá giới hạn của cô.

Trưa hôm đó, khi đã quá kiệt sức, tay chân cô bắt đầu run lên. Trong lúc cố gắng với lấy một cuốn sách ở kệ cao, cô vô tình làm đổ chồng sách đã được phân loại ngay ngắn bên cạnh.

RẦM!

Tiếng những cuốn sách bìa cứng rơi xuống sàn gỗ vang lên khô khốc trong không gian tĩnh mịch. Dạ Lan đứng tim. Cô cứng người lại, không dám thở mạnh, chuẩn bị sẵn sàng cho một hình phạt. Trong hợp đồng có ghi rõ, mọi sự bất cẩn làm xáo trộn trật tự trong nhà đều sẽ bị trừng phạt.

Bách Tùng từ từ ngẩng đầu lên khỏi trang sách. Không có sự tức giận trong mắt anh ta, chỉ có một sự lạnh lùng, quan sát. Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

"Tôi... tôi xin lỗi," Dạ Lan lí nhí. "Tôi sẽ dọn ngay."

"Dọn dẹp đi," anh ta nói, giọng bình thản đến lạ.

Dạ Lan vội vàng ngồi xuống, nhặt từng cuốn sách lên, sắp xếp lại đúng thứ tự. Tim cô đập như trống hội. Nhưng hình phạt mà cô chờ đợi đã không đến.

Khi cô vừa xếp xong cuốn cuối cùng, Bách Tùng lại lên tiếng. "Nghỉ mười lăm phút. Pha cho tôi một ấm trà Phổ Nhĩ."

Dạ Lan ngạc nhiên. Thay vì trừng phạt, anh ta lại cho cô nghỉ ngơi? Đây là một đòn tâm lý. Anh ta muốn cho cô thấy rằng, ngay cả sự trừng phạt hay khoan dung, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, hoàn toàn không tuân theo một quy luật nào cả. Điều đó còn đáng sợ hơn cả những hình phạt được ghi rõ trên giấy.

Cô bước vào bếp. Mọi thứ ở đây đều xa xỉ và tinh vi. Cô tìm thấy hộp trà Phổ Nhĩ thượng hạng và một bộ ấm chén tử sa tinh xảo. Bên cạnh là một tờ giấy ghi chú nhỏ, trên đó là công thức pha trà của Bách Tùng, được ghi chi tiết đến từng giây, từng độ C. "Nước phải ở 95 độ C. Tráng trà trong 5 giây. Hãm trà lần đầu 20 giây, mỗi lần hãm sau cộng thêm 5 giây."

Đây lại là một bài kiểm tra khác. Dạ Lan hít một hơi, gạt bỏ mọi mệt mỏi. Cô tập trung toàn bộ tâm trí của một nhà báo điều tra vào việc... pha trà. Cô làm theo từng bước một cách chính xác, không sai một ly.

Cô bưng khay trà đến trước mặt Bách Tùng. Anh ta ra hiệu cho cô rót trà. Cô thực hiện động tác một cách uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Bách Tùng nhấp một ngụm, khẽ nhắm mắt lại thưởng thức. Một lúc sau, anh ta mới mở mắt ra, gật đầu một cái gần như không thể nhận thấy. "Được rồi. Quay lại làm việc đi."

Chỉ vậy thôi. Không một lời khen. Nhưng Dạ Lan biết, cô đã vượt qua.

Mười lăm phút nghỉ ngơi và sự tập trung khi pha trà dường như đã giúp cô lấy lại năng lượng. Cô quay trở lại với chồng sách, làm việc với một tốc độ và sự tập trung mới.

Trong lúc đọc một hồ sơ cũ, Dạ Lan bỗng khựng lại. Một vụ án ở London những năm 1880. Hung thủ là một quý tộc, một nhà sưu tập côn trùng. Hắn giết những cô gái trẻ, không để lại dấu vết, chỉ đặt lại hiện trường một con bướm Morpho xanh tuyệt đẹp. Hắn xem mình là một "nghệ sĩ", và nạn nhân là những tác phẩm nghệ thuật cuối cùng của hắn. Sự tương đồng với vụ án "Bướm Đêm" khiến Dạ Lan phải lạnh sống lưng. Cô vội vàng ghi nhớ lại chi tiết này.

Cuối cùng, khi những tia nắng cuối cùng của ngày thứ hai tắt hẳn, cô đã hoàn thành công việc. Toàn bộ chồng sách đã được phân loại, mỗi cuốn đều có một bản tóm tắt súc tích, sắc sảo đính kèm. Cô mệt đến mức có thể ngất đi ngay lập tức.

Cô mang thành quả của mình đến trước mặt Bách Tùng. "Tôi đã làm xong."

Anh ta không nói gì, cầm lấy từng tập tài liệu, lật xem một cách tỉ mỉ. Thời gian trôi qua nặng nề. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Dạ Lan.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, Bách Tùng đặt tập tài liệu cuối cùng xuống. Anh ta ngẩng lên nhìn cô, gương mặt vẫn không một chút cảm xúc.

"Tạm được."

Chỉ hai từ. Nhưng Dạ Lan biết, cô đã thực sự vượt qua phép thử đầu tiên, một phép thử gần như vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần của cô.

Cô nghĩ rằng mình sẽ được nghỉ ngơi. Nhưng Bách Tùng lại lên tiếng, giọng nói trầm và đều, nhưng mỗi chữ lại như một nhát búa gõ vào thần kinh đang căng như dây đàn của cô.

"Tối nay. Chín giờ. Có mặt ở phòng của tôi."

Một mệnh lệnh ngắn gọn, không một lời giải thích. Nó có thể là một buổi "huấn luyện" được ghi trong hợp đồng. Nó có thể là một hình phạt cho việc cô làm đổ sách. Hoặc nó có thể là một điều gì đó còn đáng sợ hơn thế nữa.

Dạ Lan chỉ có thể đáp lại một từ. "Vâng."

Phép thử trí tuệ đã qua. Giờ là lúc, một phép thử khác, nguy hiểm và riêng tư hơn rất nhiều, sắp sửa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.