Khoảng thời gian từ lúc nhận được mệnh lệnh cho đến 9 giờ tối là một sự tra tấn tinh thần đối với Dạ Lan. Đầu óc cô quay cuồng với hàng ngàn giả thuyết, mỗi giả thuyết lại đáng sợ hơn cái trước. Anh ta muốn gì? Một màn trừng phạt cho sự bất cẩn hôm qua? Hay một buổi "huấn luyện" đúng như những gì được mô tả trong bản hợp đồng? Cô cố gắng chuẩn bị tinh thần, tự nhủ rằng đây là một phần của vai diễn, một phần của nhiệm vụ. Cô là một nhà báo, và đây là một cuộc thâm nhập thực tế.
Cô đọc lại bản hợp đồng. Có một điều khoản nhỏ ghi rõ về trang phục trong những "buổi gặp riêng". Cô phải mặc một chiếc sơ mi lụa màu trắng, mỏng, và không được mặc gì khác bên trong. Đó là một quy tắc về sự thuần khiết và phơi bày, một cách để tước đi lớp phòng vệ của người phục tùng. Tay run run, cô thay đồ. Nhìn mình trong gương, cô thấy một hình ảnh vừa xa lạ vừa mong manh.
Đúng 9 giờ. Không sớm hơn, không muộn hơn một giây. Dạ Lan hít một hơi thật sâu rồi gõ nhẹ vào cánh cửa phòng ngủ của Bách Tùng.
"Vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào. Căn phòng của anh ta, cũng giống như cả căn penthouse, không hề giống những gì cô tưởng tượng. Nó không phải là một "phòng tra tấn" với những dụng cụ ghê rợn. Trái lại, nó vô cùng rộng lớn, sang trọng và tĩnh lặng. Sàn gỗ, một chiếc giường lớn với ga trải giường màu xám đậm, một lò sưởi hiện đại và một chiếc ghế bành bọc da đặt đối diện. Điểm nhấn duy nhất phá vỡ sự tối giản đó là một bức tranh sơn dầu trừu tượng khổng lồ trên tường, với những gam màu đỏ và đen cuộn xoáy vào nhau đầy ám ảnh.
Bách Tùng không ngồi trên giường. Anh ta mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa đen, ngồi trên chiếc ghế bành, tay cầm một cuốn sách. Anh ta ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt không một chút dục vọng, chỉ có sự quan sát lạnh lùng của một nhà khoa học đang nhìn vật thí nghiệm.
"Ngồi xuống," anh ta chỉ vào tấm thảm lông dày trước mặt mình.
Dạ Lan làm theo, cô ngồi khoanh chân trên tấm thảm, lưng thẳng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Họ im lặng một lúc lâu. Bách Tùng dường như đang muốn dùng sự im lặng để bào mòn sự phòng thủ của cô. Cuối cùng, anh ta gấp sách lại.
"Kể cho tôi nghe về nỗi sợ hãi lớn nhất của em."
Dạ Lan sững người. Đây hoàn toàn không phải là điều cô dự đoán. Một câu hỏi trực diện, moi móc thẳng vào tâm can. Đây là một cuộc tra tấn tâm lý. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quyết định sẽ đưa ra một câu trả lời được tính toán sẵn.
"Tôi sợ sự thất bại," cô nói, giọng đều đều. "Sợ mình không đủ tốt, không thể hoàn thành được những gì mình đặt ra."
Bách Tùng khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận thấy. "Không phải."
Anh ta nói một cách từ tốn, nhưng mỗi lời lại như một mũi dao mổ, lột trần lớp vỏ bọc của cô. "Đó là nỗi sợ của một cô bé sinh viên mới ra trường. Nỗi sợ của em, Dạ Lan, phức tạp và nguyên thủy hơn nhiều. Nó không nằm ở tương lai, mà nằm ở quá khứ. Nó liên quan đến sự bất lực. Sự bất lực khi chứng kiến một chuyện kinh hoàng xảy ra ngay trước mắt mình mà không thể làm gì được. Nó là tiếng hét bị kẹt lại trong cổ họng. Là hình ảnh một người bạn ngã xuống. Có đúng không?"
Cả người Dạ Lan đông cứng lại. Anh ta biết. Bằng cách nào đó, anh ta đã biết về quá khứ của cô, về cái chết của người bạn thân, về nỗi ám ảnh mà cô đã chôn giấu suốt bao năm qua. Bức tường phòng ngự mà cô cố gắng xây dựng đã sụp đổ tan tành chỉ bằng vài câu nói.
Cô lắp bắp: "Tại... tại sao...?"
"Vì tôi đọc được nó trong mắt em," anh ta đáp. "Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Một sự can đảm được xây dựng trên một nỗi sợ hãi tột cùng."
Nước mắt bắt đầu trào ra, không thể kiểm soát. Ký ức kinh hoàng mà cô cố gắng đè nén bấy lâu nay bỗng ùa về, rõ mồn một. Cô gục mặt xuống, hai vai run lên bần bật. Cô không còn diễn nữa. Đây là sự suy sụp thật sự.
Bách Tùng chỉ im lặng quan sát. Anh ta để cho cô khóc, để cho cảm xúc mà cô đã dồn nén được vỡ òa. Khi tiếng khóc của cô đã ngớt dần, anh ta mới đứng dậy, rót một ly nước ấm, đặt xuống trước mặt cô.
"Uống đi."
Rồi anh ta ngồi lại vào ghế của mình. "Trong thế giới này, Dạ Lan, sự dối trá là một sự xúc phạm không thể tha thứ. Em có thể sợ hãi tôi, có thể căm ghét tôi, có thể tìm mọi cách để chống đối tôi. Nhưng em không được phép nói dối tôi. Và quan trọng hơn, em không được phép tự lừa dối chính bản thân mình nữa. Đây là bài học đầu tiên."
Giọng anh ta không có sự hả hê của kẻ chiến thắng, mà chỉ có sự nghiêm khắc của một người thầy.
Anh ta nhìn cô một lúc lâu. "Từ an toàn của em là gì?"
Dạ Lan ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Giọng cô khàn đi. "Bướm Đêm."
Bách Tùng nghe xong, ánh mắt anh ta lóe lên một tia nhìn phức tạp, khó đoán. Anh ta khẽ gật đầu, như thể đã hiểu ra tất cả.
"Được rồi. Về phòng đi. Bài học hôm nay kết thúc."
Dạ Lan gần như không còn sức lực, cô loạng choạng đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi phòng. Cô đã thua trong trận đấu tâm lý đầu tiên, thua một cách thảm hại.
Anh ta không hề chạm vào người cô. Nhưng anh ta đã lột trần cả tâm hồn cô, phơi bày ra những vết sẹo đau đớn nhất. Cô cảm thấy trần trụi, yếu đuối hơn bao giờ hết. Nhưng lạ lùng thay, xen lẫn với nỗi sợ hãi tột cùng, lại là một cảm giác nhẹ nhõm mơ hồ. Lần đầu tiên, có người đã nhìn thấu được nỗi đau mà cô luôn che giấu.
Ván cờ này, cô nhận ra, còn nguy hiểm hơn những gì cô tưởng tượng rất nhiều. Đối thủ của cô không chỉ là một kẻ tình nghi giết người, mà còn là một con quái vật có thể nhìn thấu cả linh hồn.