Buổi sáng hôm sau, Trần Ngọc Anh thức dậy với một tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Hình ảnh Hà Dương hôm qua – ánh mắt sâu thẳm, dáng vẻ lạnh lùng nhưng quyền lực – vẫn hiện lên rõ mồn một trong trí nhớ cô. Cô tự nhủ: “Không thể phủ nhận… anh ấy làm tim mình rung động. Nhưng liệu mình có đủ can đảm để đối diện với thế giới của anh ấy?”
Ngọc Anh bước vào văn phòng, bầu không khí như thường lệ nhưng trong lòng cô lại khác hẳn. Mọi thứ dường như bình thường, nhưng cô cảm giác có một ranh giới vô hình giữa mình và người đàn ông ấy – một thế giới khác hoàn toàn mà cô chưa từng trải qua.
Vừa ngồi vào bàn, điện thoại cô rung lên. Là tin nhắn từ sếp:
“Ngọc Anh, hôm nay sẽ có cuộc gặp riêng với đối tác và người liên quan trực tiếp. Hãy chuẩn bị kỹ tài liệu.”
Cô nhăn mặt, lo lắng: cuộc gặp trực tiếp với Hà Dương? Ngay lập tức, tim cô đập dồn dập. Cô tự nhủ: “Đây chính là cơ hội, nhưng cũng là thử thách. Phải làm sao để không bối rối trước anh ấy?”
Không lâu sau, cô nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Hà Dương:
“Xin lỗi, anh Dương muốn gặp Ngọc Anh tại phòng họp lớn vào 10 giờ.”
Ngọc Anh hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô nhanh chóng kiểm tra tài liệu, rà soát từng con số, từng slide, đảm bảo mọi thứ chính xác. Trong lúc làm việc, cô cảm nhận một sự lo lắng pha lẫn tò mò – lần này không chỉ là một cuộc họp thông thường.
10 giờ sáng, cô bước vào phòng họp lớn, nơi đã có một số người đang chờ. Bên cạnh đối tác là Hà Dương – đứng trang nghiêm, ánh mắt thăm dò nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Nhìn anh, Ngọc Anh cảm thấy có một ranh giới vô hình, một thế giới xa hoa, quyền lực mà cô chưa từng bước chân vào.
Hà Dương bước tới, giọng trầm ấm nhưng đầy uy lực:
“Ngọc Anh, hôm nay tôi muốn cô thuyết trình chi tiết hơn về kế hoạch triển khai dự án. Hãy cho tôi thấy năng lực thực sự của cô.”
Ngọc Anh gật đầu, tim đập mạnh. Cô cố gắng trình bày một cách tự tin, nhưng mỗi khi ánh mắt anh dừng lại, cô lại cảm thấy tim mình như loạn nhịp. Mỗi con số, mỗi slide đều được cô nhấn mạnh tỉ mỉ.
Sau vài phút, Hà Dương chậm rãi đi vòng quanh bàn, dừng lại trước một biểu đồ chi tiết. Anh chỉ vào số liệu, ánh mắt nghiêm nghị:
“Phần này chưa khớp với bảng tổng hợp. Cô cần kiểm tra lại trước khi trình bày cho đối tác.”
Ngọc Anh hơi lúng túng, nhưng cô cảm nhận sự quan tâm đúng mực của anh. Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh:
“Dạ… tôi sẽ sửa ngay.”
Hà Dương gật đầu, không nói thêm. Nhưng đôi mắt anh không rời cô, khiến cô vừa bối rối vừa ngạc nhiên về sự tỉ mỉ và cẩn trọng của anh. Cô tự hỏi: “Sao một người vừa nghiêm nghị vừa tinh tế lại khiến tim mình loạn nhịp như vậy?”
Khi cuộc họp kết thúc, Hà Dương đề nghị cô đi cùng anh tham quan trụ sở chính của công ty. Ngọc Anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý. Đây là cơ hội để cô hiểu rõ hơn về thế giới của anh, nhưng đồng thời cũng là áp lực không nhỏ:
Công ty xa hoa, trụ sở lớn với những phòng làm việc sang trọng
Nhân viên chuyên nghiệp, đi lại nhanh nhẹn, ánh mắt đầy tự tin
Mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo, khiến cô – một nhân viên văn phòng bình thường – cảm thấy nhỏ bé
Anh dẫn cô đi qua từng phòng, giải thích chức năng, các dự án đang triển khai, từng con số, từng chiến lược. Ngọc Anh vừa nghe vừa ghi chép, trong lòng vừa kinh ngạc vừa choáng ngợp.
“Công ty của anh… rộng và… hoành tráng quá,” cô thốt lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
Hà Dương mỉm cười, ánh mắt dịu đi một chút:
“Đây là môi trường của tôi, nhưng tôi muốn cô thấy rằng… mỗi người đều có vai trò quan trọng. Ngay cả cô cũng vậy.”
Ngọc Anh đỏ mặt, cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô chưa từng được ai đánh giá và quan tâm theo cách này, nhất là trong một môi trường đầy quyền lực.
Khi họ đi tới phòng hội nghị lớn, nơi diễn ra các cuộc họp quan trọng, Hà Dương dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:
“Ngọc Anh, tôi muốn cô hiểu rằng ở đây, mỗi quyết định đều ảnh hưởng lớn. Cô cần tỉnh táo, tự tin và không bị áp lực bởi những gì cô chưa quen.”
Cô gật đầu, cảm nhận một áp lực vừa sợ vừa hứng thú. Mạch cảm xúc trong cô dâng trào: tò mò, ngưỡng mộ và một chút sợ hãi trước những thử thách phía trước.
Ngay lúc ấy, một giọng nữ vang lên từ phía hành lang:
“Anh Dương, hôm nay có người mới sao? Ai mà dám chen vào kế hoạch của anh vậy?”
Ngọc Anh quay lại, nhận ra Hà Mẫn – người phụ nữ quyền lực, xinh đẹp, ánh mắt sắc lẹm. Cô ta nhìn cô, nụ cười mỉa mai hiện lên trên môi. Ngọc Anh cảm thấy tim mình nhói, không biết phản ứng ra sao.
Hà Dương tiến tới, đứng chắn giữa hai người, ánh mắt nghiêm nghị:
“Ngọc Anh, đừng bận tâm. Chúng ta đi tiếp.”
Ngọc Anh cảm nhận sự bảo vệ kỳ lạ, vừa an toàn vừa khiến tim cô rung động. Cô biết rằng, thế giới của Hà Dương xa hoa và đầy quyền lực, nhưng anh cũng tạo ra một không gian riêng cho cô, nơi cô có thể an tâm bước vào.
Sau khi kết thúc tham quan, cô ngồi trong phòng nghỉ, nhìn ra khung cửa kính cao tầng, thấy thành phố trải dài dưới chân. Cô tự nhủ: “Mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác… nơi mọi thứ đều hoàn hảo nhưng cũng đầy thử thách.”
Hà Dương đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Cô không cần sợ. Tôi sẽ hướng dẫn cô, nhưng cô phải tự tin và không để áp lực chi phối.”
Ngọc Anh cảm thấy tim mình ấm áp và phức tạp. Cô biết rằng, thế giới này không chỉ là sự xa hoa và quyền lực, mà còn là nơi thử thách tình cảm và bản lĩnh.
Khi trở về văn phòng, trong lòng cô vẫn vang vọng hình ảnh anh dẫn cô đi qua từng phòng, ánh mắt dõi theo, lời nói đầy quan tâm nhưng nghiêm nghị. Cô tự nhủ: “Đây mới chỉ là khởi đầu… mình phải chuẩn bị tinh thần để bước tiếp vào thế giới của anh.”
Ngày hôm đó kết thúc, nhưng trong tim Ngọc Anh, những rung động, tò mò và cả sự sợ hãi vẫn tràn đầy. Cô biết rằng, cuộc gặp hôm nay không chỉ là công việc, mà còn mở ra một chương mới trong cuộc đời cô – khám phá một thế giới xa hoa, quyền lực, nhưng cũng đầy thử thách, nơi tình cảm và định mệnh sẽ bắt đầu len lỏi.