Buổi chiều hôm đó, Trần Ngọc Anh bước ra khỏi văn phòng với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Hình ảnh Hà Dương – ánh mắt sâu thẳm và cách anh hướng dẫn cô hôm sáng vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ cô. Cô thở dài, tự nhủ: “Sao một người vừa nghiêm nghị vừa ấm áp lại có thể khiến tim mình rung động đến vậy?”
Vừa ra khỏi thang máy, Ngọc Anh nhận được điện thoại từ trợ lý của Hà Dương:
“Anh Dương muốn gặp cô tại quán cà phê ở tầng thượng trụ sở chính. Xin phép đi ngay nhé.”
Cô hít một hơi dài, tim đập dồn dập. Lần này là một buổi gặp riêng, không phải trong phòng họp, không còn khung cảnh áp lực. Nhưng chính vì vậy, cô vừa háo hức vừa lo lắng. Cô tự nhủ: “Liệu mình có đủ can đảm để đối diện với anh một cách bình thường không?”
Ngọc Anh đi theo cầu thang bộ lên tầng thượng, nơi quán cà phê được trang trí tinh tế với ánh sáng ấm áp, bàn ghế bằng gỗ sáng bóng và những chậu cây xanh nhỏ xinh. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương và tiếng gió thổi qua những tán cây. Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng tim vẫn rộn ràng.
Hà Dương đã có mặt ở đó, đứng gần lan can nhìn ra thành phố. Khi thấy cô bước đến, anh mỉm cười – nụ cười vừa dịu dàng vừa kiêu hãnh khiến Ngọc Anh không khỏi đỏ mặt.
“Chào cô,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng không hề lạnh lùng như trong phòng họp.
“Dạ… chào anh,” cô đáp, giọng khẽ run, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh mời cô ngồi, đặt trước mặt cô một ly cà phê nóng. Cô nhận ly, lòng đầy bối rối nhưng cũng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên họ thực sự trò chuyện riêng, không còn áp lực công việc và sự chú ý của đối tác.
Hà Dương nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Ngọc Anh, hôm nay tôi muốn nói chuyện nhiều hơn về dự án… nhưng cũng muốn cô thoải mái. Tôi biết, môi trường này mới mẻ với cô.”
Ngọc Anh hơi ngạc nhiên, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô mỉm cười, mắt lấp lánh:
“Dạ… tôi… tôi rất biết ơn anh đã hướng dẫn và kiên nhẫn với tôi.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt không rời cô:
“Cô không cần quá lo lắng. Chỉ cần làm tốt phần mình, mọi việc sẽ ổn.”
Cô ngồi im, lặng lẽ nhấm nháp cà phê, cảm nhận một sự yên bình khó tả. Lâu lắm rồi, cô mới cảm thấy an toàn khi ở gần một người đàn ông. Không phải sự bảo vệ theo kiểu quyền lực, mà là cảm giác được quan tâm, tôn trọng và đồng cảm.
Trong lúc trò chuyện, Ngọc Anh nhận ra Hà Dương cũng đang cởi mở hơn so với hình ảnh nghiêm nghị trong phòng họp. Anh chia sẻ về dự án, cách quản lý, những khó khăn và áp lực từ gia tộc, nhưng xen lẫn đó là những câu chuyện đời thường, hài hước khiến cô không khỏi bật cười.
“Anh… cũng có lúc vui vẻ bình thường sao?” cô khẽ hỏi, ánh mắt lấp lánh.
Anh mỉm cười, nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại mềm mại:
“Cũng có… nhưng ít ai thấy. Phần lớn mọi người chỉ thấy tôi nghiêm nghị và cứng nhắc.”
Ngọc Anh gật đầu, cảm giác gần gũi dần dâng lên. Cô thầm nghĩ: “Có lẽ mình đang nhìn thấy một mặt khác của anh… mà không phải ai cũng được nhìn thấy.”
Khoảng lặng giữa hai người trôi qua, chỉ còn tiếng gió và nhạc nền. Hà Dương bất ngờ nói:
“Ngọc Anh, tôi muốn hỏi cô… cô cảm thấy thế nào về công việc và môi trường này?”
Cô hơi giật mình, nhưng trả lời thành thật:
“Dạ… thú thật, mọi thứ đều mới mẻ và áp lực. Nhưng tôi… muốn cố gắng và học hỏi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng dịu dàng hơn:
“Cô đang làm tốt hơn mình tưởng. Đừng quá áp lực, hãy tin vào khả năng của bản thân.”
Ngọc Anh cảm nhận tim mình ấm áp, gần như muốn thổ lộ những cảm xúc vừa nhen nhóm. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang:
“Anh Dương, hôm nay không mời cô ấy tham gia đâu sao?”
Ngọc Anh quay lại, nhận ra Hà Mẫn đang đứng đó, ánh mắt sắc lẹm, nụ cười mỉa mai. Cô cảm thấy tim mình như thắt lại.
Hà Dương đứng dậy, đi về phía Mẫn, giọng nghiêm nghị:
“Cô đừng làm phiền buổi gặp riêng.”
Ngọc Anh cảm thấy một luồng áp lực nhẹ – không phải từ Hà Dương, mà từ cách Hà Mẫn thể hiện sự quyền lực và chi phối. Cô ngồi yên, tim đập dồn dập, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi Hà Mẫn rời đi, Hà Dương quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn:
“Đừng lo lắng. Cô ấy không ảnh hưởng đến tôi. Hãy thoải mái.”
Ngọc Anh thở dài, vừa nhẹ nhõm vừa cảm thấy một sự gần gũi lạ thường. Cô nhận ra, dường như trong thế giới xa hoa này, cô đang dần tìm thấy chỗ đứng của mình, nhưng cũng phải đối mặt với những thử thách mà cô chưa lường trước.
Khoảnh khắc riêng tư tiếp tục, hai người trò chuyện, chia sẻ nhiều hơn về bản thân. Ngọc Anh kể về tuổi thơ, công việc hiện tại, những nỗi lo và niềm vui nhỏ. Hà Dương lắng nghe, thi thoảng cười, thi thoảng hỏi thăm chi tiết. Cô cảm nhận một mối kết nối vừa thân mật vừa an toàn, điều mà cô chưa từng trải qua với bất kỳ ai.
Một lúc sau, Hà Dương nhìn ra thành phố, giọng trầm ấm:
“Ngọc Anh, trong thế giới của tôi, không phải ai cũng chịu được áp lực. Nhưng tôi tin, cô sẽ thích nghi và làm tốt. Chỉ cần tin vào bản thân.”
Ngọc Anh nhìn anh, cảm giác vừa phức tạp vừa ấm áp:
“Dạ… tôi sẽ cố gắng. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”
Khoảnh khắc ấy, giữa ánh hoàng hôn rực rỡ trên cao, Ngọc Anh nhận ra một điều quan trọng: trái tim cô đã dần rung động mạnh mẽ trước Hà Dương. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng ý thức được rằng có những thử thách từ bên ngoài, từ gia tộc và những người như Hà Mẫn, sẽ làm cho mối quan hệ này không hề đơn giản.
Khi họ rời quán cà phê, Ngọc Anh cảm giác tinh thần mình phấn chấn, tim đập nhanh nhưng bình yên. Cô biết rằng, khoảnh khắc riêng tư hôm nay đã tạo ra một bước tiến quan trọng, mở ra cảm xúc và sự gắn kết giữa cô và Hà Dương. Đồng thời, cô cũng nhận thức rằng, con đường phía trước sẽ đầy thử thách – nhưng cũng đầy hy vọng.
Cô bước xuống cầu thang, hít một hơi dài, tự nhủ: “Mình sẽ phải mạnh mẽ hơn… để có thể đứng bên cạnh anh ấy.”
Và trong lòng, một cảm giác định mệnh len lỏi: đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, mà là bắt đầu của một mối quan hệ sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, nơi cảm xúc, quyền lực và thử thách đan xen, khiến trái tim cô luôn bồn chồn và khao khát.