bạn thân ngày ấy

Chương 3: Khi Gió Thổi Lên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối học kỳ, thời gian dần trở nên bận rộn hơn với An Nhiên. Các bài kiểm tra liên tục, dự án nhóm dồn dập, cùng với áp lực từ gia đình khiến cô cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng. Một chiều thứ Sáu, khi vừa tan học, cô nhận được tin nhắn từ thầy chủ nhiệm:

"An Nhiên, cần gặp em ngay chiều nay. Có việc quan trọng liên quan đến điểm cuối kỳ."

Cô bước ra sân trường, lòng nặng trĩu. Thêm vào đó, hôm nay trời bất chợt mưa, từng hạt mưa rơi lộp độp trên mái hiên lớp học, khiến không gian xung quanh trở nên ảm đạm hơn. An Nhiên vội vàng mở ô, nhưng gió thổi mạnh, ướt sũng áo sơ mi trắng. Cô thở dài, vừa đi vừa lo lắng: “Liệu… có phải mình bị điểm kém không? Hay… là có chuyện gì nghiêm trọng?”

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

“An Nhiên, đứng đây làm gì dưới mưa? Đi cùng tớ về nhé.”

Cô quay lại, thấy Minh Quân đang chạy qua những vũng nước, áo khoác phủ ngoài người nhưng vẫn ướt vài chỗ. Trong tay cậu là chiếc ô rộng rãi, che cho cả hai. Tim An Nhiên bỗng nhói lên, vừa vui vừa cảm thấy ấm áp:

“Cậu… sao lại ở đây?” cô hỏi, giọng hơi lúng túng.

“Đi học về sớm một chút, thấy cậu đứng đó một mình, tớ không yên tâm,” Minh Quân đáp, đôi mắt nhìn cô dịu dàng nhưng nghiêm túc, không chút tinh nghịch như mọi khi.

Hai người đi bên nhau, từng bước chân in lên con đường ngập nước. An Nhiên cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo vẫn còn, đặc biệt là khi nghĩ đến tin nhắn của thầy chủ nhiệm.

Đến trước cổng trường, Minh Quân dừng lại, nắm lấy tay cô:

“An Nhiên, hôm nay cậu hơi mệt mỏi nhỉ? Tớ thấy cậu trầm lặng hơn bình thường. Có chuyện gì không, nói với tớ đi.”

An Nhiên ngập ngừng. Cô chưa bao giờ để ai thấy mình yếu đuối, ngoại trừ Minh Quân. Cô kể ra tất cả: áp lực học hành, sợ điểm kém, sợ bố mẹ thất vọng, sợ mất đi sự tự tin vốn có. Minh Quân lắng nghe, không ngắt lời, chỉ im lặng, đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.

Khi cô nói xong, cậu nhẹ nhàng nắm tay cô, kéo sát vào mình:

“An Nhiên à… tớ biết cậu lo lắng, nhưng tớ ở đây mà. Tớ sẽ luôn ở bên cậu, không để cậu một mình đối mặt với khó khăn đâu. Cho dù chuyện gì xảy ra, cậu cũng không phải lo một mình.”

Câu nói ấy như một luồng gió ấm áp thổi qua trái tim An Nhiên. Cô cảm thấy mình vừa được che chở, vừa được trấn an. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa, khiến cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Minh Quân không chỉ là bạn bè nữa.

Những ngày tiếp theo, Minh Quân xuất hiện hằng ngày, âm thầm hỗ trợ An Nhiên: cùng ôn bài trước kiểm tra, nhắn tin động viên khi cô căng thẳng, thậm chí còn mang cơm trưa đến lớp. Mỗi cử chỉ nhỏ, mỗi lời quan tâm, đều khiến An Nhiên vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Một buổi chiều khác, khi An Nhiên đang làm dự án nhóm, cô bất ngờ gặp phải hiểu lầm. Một số bạn học khác không hiểu rõ chuyện cô và Minh Quân thân thiết nên thầm thì, đặt ra những câu hỏi khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cô lúng túng, muốn trốn tránh.

Nhưng rồi Minh Quân xuất hiện, đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, giọng nghiêm túc:

“Đừng để họ nói ảnh hưởng đến cậu. Tớ biết cậu, và tớ luôn ở đây. Cậu không cần phải giải thích với bất kỳ ai.”

An Nhiên nhìn cậu, cảm giác trong lòng như bùng lên một luồng điện nhẹ, vừa an toàn vừa ngọt ngào. Cô hiểu rằng, người duy nhất có thể làm cô cảm thấy bình yên trong những khoảnh khắc khó khăn chính là Minh Quân.

Rồi đến một ngày, khi hai người cùng đi bộ về nhà qua con đường cũ, An Nhiên tìm thấy một bức ảnh cũ trong túi áo khoác của Minh Quân – bức ảnh hai đứa bé đứng dưới gốc cây bàng, nở nụ cười rạng rỡ, chụp từ ngày đầu tiên làm bạn. Cô cầm bức ảnh, mắt long lanh:

“Cậu… vẫn giữ bức ảnh này sao?”

Minh Quân gật đầu, nụ cười dịu dàng:

“Luôn giữ… vì nó nhắc tớ nhớ, chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm. Và tớ… không muốn mất cậu, An Nhiên à.”

Tim cô rung lên mạnh mẽ. Lời nói ấy, hành động ấy, không còn là tình bạn nữa. Một luồng cảm xúc mới, sâu sắc hơn, ấm áp hơn, len lỏi vào tim cô. Cô nhận ra rằng, Minh Quân không chỉ là bạn thân từ thuở nhỏ, mà còn là người cô muốn cùng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.

Chiều hôm ấy, An Nhiên và Minh Quân đi bên nhau, mưa tạnh, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Không cần nói thêm lời nào, cả hai đều hiểu rằng, tình bạn bấy lâu nay đã bắt đầu chuyển hóa thành một tình cảm đặc biệt – tình yêu, nhưng vẫn giữ trọn vẹn những kỷ niệm trong sáng của tuổi thơ.

Và từ khoảnh khắc ấy, trong lòng An Nhiên, một câu hỏi không thể giấu: Liệu cô có dám thổ lộ tình cảm thật của mình với Minh Quân? Hay sẽ để nó âm ỉ như những ngày tháng qua, chờ đợi một cơ hội hoàn hảo để cả hai cùng nhận ra tình yêu từ thuở nhỏ?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×