bạn thân ngày ấy

Chương 8: Hiểu Lầm Nhẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, lớp học thêm trở nên ồn ào hơn bình thường. Tiếng bút lách cách trên giấy, tiếng giảng bài của thầy cô, và tiếng cười nói rộn ràng của các bạn học khiến An Nhiên vừa muốn tập trung vừa khó chịu vì sự ồn ào. Cô ngồi ở góc lớp, ánh mắt vô tình dõi theo Minh Quân.

Minh Quân đang cúi người giải thích bài tập cho một bạn nữ mới chuyển trường. Cậu kiên nhẫn chỉ từng bước, đôi mắt sáng lên khi thấy bạn ấy gật đầu hiểu. Cậu cười, giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng:

“Cậu hiểu chưa? Nếu chưa, tớ có thể giải thích thêm.”

An Nhiên đứng từ xa nhìn cảnh tượng đó, tim bỗng nhói lên một cảm giác lạ. Cô chưa từng ghen trước đây, nhưng bây giờ, nhìn cậu nói chuyện thân mật với một bạn nữ khác, lòng bỗng rộn ràng, vừa lo lắng vừa bối rối. Cô vội quay xuống bàn, lấy vở ghi chép như để che giấu cảm xúc.

Một lúc sau, Minh Quân quay sang nhìn cô, nở nụ cười tinh nghịch:

“An Nhiên… sao cậu cứ im lặng vậy? Chắc là tớ làm cậu giật mình à?”

An Nhiên đỏ mặt, lúng túng:

“Không… tớ… tớ chỉ đang ghi bài thôi.”

Minh Quân nghiêng đầu, ánh mắt nghi hoặc:

“Ừ… nhưng cậu có vẻ không vui lắm đâu.”

An Nhiên lúng túng, không biết phải giải thích sao. Cô biết, nếu nói ra, có lẽ sẽ phải thừa nhận cảm xúc mới nảy sinh – rằng cô không chỉ xem Minh Quân là bạn thân nữa. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, mắt vẫn dán vào vở:

“Không… tớ ổn mà.”

Nhưng Minh Quân vẫn cảm nhận được sự khác lạ. Khi giờ học kết thúc, cậu bước tới, đặt tay lên vai cô:

“An Nhiên… tớ biết cậu có chút gì đó không vui. Nói thật đi, cậu đang nghĩ gì?”

Cô lúng túng, muốn né tránh ánh mắt cậu, nhưng cảm giác ấm áp trong ánh mắt Minh Quân khiến cô không thể giấu. Cuối cùng, cô thở dài, mắt xuống sàn:

“Chỉ là… tớ thấy cậu thân thiết với bạn nữ đó, tớ… tớ hơi lo thôi.”

Minh Quân cười nhẹ, ôm lấy vai cô:

“An Nhiên… cậu biết mà, cậu là người quan trọng nhất với tớ. Tớ chỉ giúp bạn ấy bài tập thôi, không có gì hơn đâu. Cậu không cần phải lo lắng.”

Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt cậu, thấy sự chân thành và dịu dàng tràn đầy. Một cảm giác an toàn lan tỏa, xua tan nỗi lo lắng vừa nảy sinh. Cô mỉm cười, nhấn mạnh:

“Ừ… tớ biết rồi… tớ chỉ hơi ghen thôi.”

Minh Quân nắm tay cô, kéo nhẹ vào lòng:

“Vậy thì… cứ ghen đi, tớ cũng thích nhìn cậu ghen lém lỉnh như vậy.”

An Nhiên đỏ mặt, nhưng lòng lại rung lên từng nhịp mạnh. Cô không nghĩ rằng một cảm giác nhỏ bé như ghen cũng có thể trở nên ngọt ngào đến vậy, nhất là khi người khiến cô ghen là Minh Quân – người bạn thân từ nhỏ, giờ đã trở thành người cô yêu.

Những ngày sau đó, Minh Quân càng quan tâm An Nhiên hơn. Cậu thường nhắn tin: “Hôm nay cậu có ổn không? Đừng để những chuyện nhỏ làm cậu buồn nhé,” hay “Tối nay tớ mang trà nóng sang nhà, mình cùng ôn bài nhé.” Những lời nhắn giản dị nhưng ấm áp, khiến An Nhiên cảm thấy tình cảm của cả hai càng trở nên bền chặt.

Một buổi tối, khi cả hai cùng ngồi trên bậc thang sân trường, nhìn lên bầu trời đầy sao, Minh Quân nhẹ nhàng nói:

“An Nhiên… tớ biết chúng ta vừa có một chút hiểu lầm, nhưng tớ muốn cậu biết rằng, tớ luôn nghĩ về cậu đầu tiên. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn ở bên cậu.”

An Nhiên dựa vào vai cậu, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể:

“Tớ cũng vậy… tớ sẽ luôn tin cậu. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ biết cậu luôn hiểu tớ mà.”

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá vàng bay bay trên con đường lát đá quen thuộc. Cả hai ngồi bên nhau, không nói gì thêm, chỉ cảm nhận nhịp tim của nhau, cảm giác tin tưởng và yêu thương tràn ngập.

Sự kiện hiểu lầm nhẹ này không làm tình cảm của họ lung lay, mà ngược lại, khiến cả hai học cách trân trọng, tin tưởng và yêu thương nhau nhiều hơn. Minh Quân nhận ra, việc thể hiện tình cảm và quan tâm An Nhiên đúng cách là điều quan trọng, còn An Nhiên học được rằng, tình yêu xuất phát từ sự tin tưởng sẽ bền vững và sâu sắc.

Những ngày tiếp theo, cả hai vẫn giữ thói quen hằng tuần: học nhóm, đi dạo công viên, kể cho nhau nghe những chuyện nhỏ trong ngày, trêu đùa nhau như thuở nhỏ. Nhưng bây giờ, mỗi nụ cười, mỗi cái nắm tay, đều chứa đựng tình yêu ngọt ngào mà họ vừa nhận ra.

Kết thúc một ngày dài, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ phố phường, An Nhiên và Minh Quân đi bộ trên con đường lát đá quen thuộc, tay trong tay, không cần lời nói. Họ biết, dù có hiểu lầm nhỏ xảy ra, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau, tình bạn từ thuở nhỏ đã chuyển hóa thành tình yêu chân thành, bền vững và ấm áp.

Và từ khoảnh khắc ấy, An Nhiên hiểu rằng: tin tưởng và yêu thương là chìa khóa để tình cảm từ bạn bè tiến đến tình yêu, dù chỉ là những thử thách nhỏ, cũng đủ làm mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×