bạn thân ngày ấy

Chương 9: Kỷ Niệm Ngọt Ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần, thành phố bỗng dưng dịu dàng hơn hẳn. Ánh nắng thu xuyên qua tán lá, những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sữa thoảng qua từng con phố. An Nhiên đứng trước cửa nhà, nhìn chiếc xe đạp đôi mà Minh Quân mang đến. Tim cô bỗng nhói lên một niềm vui nhẹ nhàng: đây sẽ là một buổi chiều đặc biệt, nơi cả hai sẽ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm tuổi thơ.

“Cậu đến rồi à!” cô reo lên, mắt long lanh.

Minh Quân cười, dựng xe, chạy đến nắm tay cô:

“Đúng rồi, hôm nay tớ có một kế hoạch nho nhỏ cho cậu.”

Cả hai cùng đạp xe đến công viên – nơi mà thuở nhỏ, họ từng chạy nhảy, chơi trốn tìm, ném đá xuống hồ tạo vòng tròn nước. Khi đến nơi, Minh Quân dừng xe trước bậc thang gỗ cũ, ánh mắt anh rạng rỡ:

“Nhớ chỗ này không? Hồi bé chúng ta từng đua nhau ở đây, tớ luôn thắng cậu.”

An Nhiên cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh:

“Tớ nhớ… nhưng hôm nay tớ sẽ thắng cậu!”

Hai người hò hét, cười vang, cảm giác hồn nhiên như trở lại tuổi thơ. Tiếng cười hòa cùng tiếng lá xào xạc trong gió, khiến cả công viên như sống lại những ngày tháng trong trẻo của họ.

Sau một hồi chạy đùa, họ ngồi xuống bên bờ hồ, ném đá tạo vòng tròn nước. Minh Quân nhặt một viên đá tròn, ném nhẹ lên mặt nước, rồi quay sang An Nhiên:

“Nhìn đi… mỗi viên đá là một kỷ niệm của chúng ta.”

An Nhiên ngạc nhiên, hỏi:

“Ý cậu là sao?”

Minh Quân mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Những ngày chúng ta cùng chơi, cùng học, cùng cãi nhau và cùng cười… tất cả đều là kỷ niệm quý giá. Giờ chúng ta vẫn giữ nhau, nhưng tình cảm đã khác xưa. Cậu hiểu chứ?”

An Nhiên gật đầu, cảm giác tim rung lên từng nhịp mạnh. Cô chợt nhận ra, tình cảm cô dành cho Minh Quân không còn là bạn bè nữa, mà là tình yêu xuất phát từ sự gắn bó sâu sắc.

Họ kể cho nhau nghe những chuyện hồi bé, từ việc trốn mẹ đi chơi, trêu nhau trong lớp, đến những lần cùng nhau học bài trong hiên nhà khi trời mưa. Mỗi câu chuyện, mỗi tiếng cười, đều khiến An Nhiên cảm thấy ấm áp và hạnh phúc đến lạ thường.

Minh Quân bất chợt hỏi:

“Cậu có nhớ lần tớ giấu bút của cậu để trêu cậu không?”

An Nhiên đỏ mặt, cười:

“Nhớ chứ… tớ còn giấu đồ ăn vặt của cậu trả đũa nữa kìa!”

Cả hai cười vang, tay vẫn nắm chặt nhau. Không gian xung quanh như lắng đọng, chỉ còn tiếng cười và nhịp tim hòa cùng nhau.

Một lát sau, Minh Quân lấy từ túi ra hai chiếc vòng tay, đơn giản nhưng được khắc tên cả hai:

“Tớ muốn chúng ta có một kỷ vật nhỏ… nhắc nhở rằng, dù trưởng thành, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn bên nhau như bây giờ.”

An Nhiên xúc động, mắt ngấn lệ:

“Cảm ơn cậu… tớ sẽ luôn giữ, và sẽ luôn ở bên cậu.”

Chiều dần buông, ánh nắng vàng rực nhuộm cả công viên, Minh Quân kéo An Nhiên đứng dậy, đẩy nhẹ xe đạp đôi:

“Đi nào… mình đạp một vòng nữa, tạo thêm kỷ niệm mới nhé!”

Cả hai đi trên con đường lát đá, gió thu nhẹ nhàng thổi qua, tiếng cười vang xa, hòa cùng những chiếc lá vàng rơi rợp lối đi. Từng khoảnh khắc, từng cử chỉ nhỏ bé – nắm tay, cái đẩy nhẹ xe, tiếng cười – đều trở thành những mảnh ghép ngọt ngào, nối liền quá khứ và hiện tại.

Khi trở về, Minh Quân nhìn An Nhiên, ánh mắt nghiêm túc nhưng ấm áp:

“An Nhiên à… tớ biết, từ nhỏ chúng ta đã gắn bó, nhưng giờ đây, tớ muốn bước tiếp cùng cậu, không chỉ là bạn thân nữa, mà là người đồng hành trọn đời.”

An Nhiên đỏ mặt, tim bỗng nhói lên hạnh phúc:

“Tớ… cũng vậy… tớ muốn bên cậu, từ giờ và mãi mãi.”

Những ngày sau buổi chiều ấy, tình cảm của cả hai càng trở nên ngọt ngào. Họ giữ thói quen cũ, nhưng mỗi cử chỉ đều chứa đựng tình yêu: nhắn tin quan tâm, trêu đùa nhau, cùng ôn bài, cùng dạo phố. Từng khoảnh khắc giản dị nhưng ấm áp ấy khiến họ nhận ra rằng, tình bạn từ nhỏ là nền tảng vững chắc để tình yêu phát triển, và mọi kỷ niệm tuổi thơ đều trở nên giá trị khi có người đặc biệt ở bên chia sẻ.

Khi đêm về, An Nhiên ngồi bên cửa sổ phòng mình, nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Cô mỉm cười, biết rằng: dù cuộc sống có thay đổi, dù có bao thử thách, cô và Minh Quân sẽ luôn bên nhau, giữ trọn tình cảm từ những ngày còn bé, và xây dựng một tình yêu thật sự bền vững.

Và từ khoảnh khắc ấy, An Nhiên hiểu rằng: tình yêu không chỉ là cảm giác rung động, mà còn là sự tin tưởng, trân trọng và những kỷ niệm được tạo ra cùng nhau. Tình bạn thuở nhỏ đã biến thành tình yêu ngọt ngào, bền chặt, và sẽ là hành trang quý giá cho cả hai bước vào tuổi trưởng thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×