bạn thân thật ngọt, trái tim thật hư

Chương 3: Hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm nay, trời âm u hơn thường lệ. Mây xám kéo về phủ kín khoảng sân trường, gió thổi từng đợt se lạnh. Ngọc ngồi trong lớp, mắt nhìn ra cửa sổ nhưng tâm trí lại chẳng tập trung được vào bài giảng.

Mấy hôm nay, cô liên tục bắt gặp cảnh Thảo kề cận bên Minh. Khi thì đưa cho anh tập tài liệu, khi thì rủ anh đi thư viện tìm sách, lúc lại cùng nhau thảo luận chuyện thuyết trình. Ngọc biết họ đã thân nhau từ trước, nhưng từ khi cô và Minh chính thức hẹn hò, những cử chỉ ấy lại khiến lòng cô bất an.

Ngọc không phải kiểu người giỏi bày tỏ, càng không quen trách móc. Cô chỉ giữ trong lòng, tự nhủ rằng mình quá đa nghi. Nhưng càng kìm nén, cảm xúc lại càng như sóng dồn, âm thầm đập mạnh vào thành tim.

Giờ ra chơi, Ngọc chậm rãi dọn bàn. Thảo nhanh nhẹn bước tới, đặt xuống một hộp sữa socola.

– Ngọc này, tớ biết cậu ít ăn sáng, nên mua thêm. Uống đi, ngọt lắm.

Ngọc thoáng bất ngờ, mỉm cười cảm ơn. Nhưng ngay sau đó, Minh cũng bước vào lớp. Trên tay anh, lại là một hộp sữa y hệt – Thảo đưa trước mặt anh, cười hồn nhiên:

– Minh, của cậu đây. Tớ biết cậu thích vị này mà.

Minh nhận, không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu cám ơn. Ngọc đứng bên, hộp sữa trong tay bỗng trở nên nặng trĩu. Trái tim cô khẽ nhói, như thể sự quan tâm vừa nhận được bỗng hóa thành thứ dư thừa.

Buổi chiều, cả lớp có buổi tập trung để chuẩn bị thuyết trình. Nhóm của Ngọc, Minh và Thảo ngồi cùng nhau. Ngọc định đưa ra ý tưởng, nhưng Thảo đã nhanh miệng:

– Minh, phần này cậu thuyết trình thì chắc chắn thầy sẽ chú ý hơn, giọng cậu rõ ràng lắm.

Minh cười, gật đầu:

– Ừ, để tớ làm phần mở đầu.

Ngọc cắn môi, những gì cô định nói đành nuốt lại. Từ đầu đến cuối, Thảo luôn chủ động, còn Minh cũng chẳng hề phản đối. Chỉ có cô ngồi im, mải miết ghi chép mà chẳng ai để ý.

Khi buổi tập dừng lại, Ngọc thu dọn sách vở, cố gắng giữ vẻ bình thản. Nhưng lúc quay ra hành lang, cô chợt khựng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến cổ họng nghẹn ứ:

Thảo đứng sát bên Minh, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho anh. Giọng cô ấy khẽ vang, dịu dàng đến mức chỉ cần nghe thôi cũng đủ khiến trái tim nhói lên:

– Nút áo này lệch rồi, cậu lúc nào cũng bất cẩn thế.

Minh hơi ngạc nhiên, nhưng không phản ứng. Ngọc đứng lặng, đôi mắt mờ đi.

Một giây sau, Thảo ngẩng lên, bất ngờ chạm ánh mắt Ngọc. Thoáng bối rối, nhưng rồi cô nhanh chóng cười:

– Ồ, Ngọc. Tớ chỉ chỉnh áo cho Minh thôi, cậu đừng hiểu nhầm nhé.

Câu nói ấy, với giọng điệu nhẹ như gió, nhưng lại như một lưỡi dao mảnh cắm thẳng vào lòng Ngọc. Người ngoài nghe sẽ nghĩ Thảo vô tư, nhưng với Ngọc – người trong cuộc – nó giống như một sự khẳng định: “Có chuyện để mà hiểu nhầm đấy.”

Tối hôm đó, Minh gọi điện cho Ngọc.

– Ngọc, hôm nay cậu hơi lạ. Có chuyện gì sao?

Ngọc im lặng một lúc lâu. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hình ảnh Thảo chỉnh áo cho Minh, nụ cười đầy vô tư ấy, và cả cách Minh chẳng hề tránh né.

– Không có gì. – Cuối cùng, cô nói, giọng nhỏ như gió thoảng.

Minh dừng lại một chút, rồi dịu dàng:

– Nếu cậu mệt thì nghỉ sớm. Ngày mai tớ qua đón nhé.

Ngọc “ừ” khẽ, nhưng khi tắt máy, nước mắt đã lăn dài.

Cô không muốn nghi ngờ, càng không muốn trở thành người yêu nhỏ nhen, ích kỷ. Nhưng trái tim thì chẳng nghe lời lý trí. Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng kia, lòng cô lại thắt lại.

Đêm buông xuống, phố xá ngoài kia vẫn tấp nập ánh đèn. Trong căn phòng nhỏ, Ngọc ôm gối, thầm thì một câu hỏi mà chính cô cũng không có câu trả lời:

“Rốt cuộc… Thảo là bạn thân, hay là người đang từ từ bước vào giữa chúng mình?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×