bạn thân thật ngọt, trái tim thật hư

Chương 5: Giận hờn nho nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần, Minh hẹn Ngọc ra quán cà phê quen để cùng nhau ôn bài. Ngọc mặc chiếc váy hoa nhạt màu, khoác thêm chiếc cardigan mỏng. Cô muốn hôm nay cả hai có một buổi yên tĩnh, chỉ có họ thôi.

Thế nhưng khi vừa bước vào, Ngọc bất ngờ nhìn thấy Thảo đã ngồi ở đó, tay phe phẩy cuốn vở.

– Ồ, Ngọc đến rồi! – Thảo cười rạng rỡ – Minh bảo có buổi ôn nhóm, nên mình cũng tham gia cho tiện.

Ngọc khựng lại. Cô quay sang nhìn Minh, ánh mắt đầy thắc mắc. Minh gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

– Tớ sợ chỉ hai đứa thì hơi khó tập trung, nên rủ Thảo đến cho vui.

Một thoáng hụt hẫng len lỏi trong lòng Ngọc. Buổi hẹn mà cô mong chờ, giờ lại biến thành một buổi “ôn tập ba người”.

Trong lúc học, Thảo liên tục trò chuyện với Minh, đưa ra gợi ý, đôi khi còn trêu chọc khiến cậu bật cười. Ngọc ngồi bên, tay lật trang sách mà chẳng đọc nổi chữ nào. Mỗi lần Minh mỉm cười với Thảo, tim cô lại nhoi nhói.

Cuối cùng, không chịu được nữa, Ngọc khẽ lên tiếng:

– Hai người có vẻ hợp nhau nhỉ.

Cả Minh lẫn Thảo đều ngẩng lên. Minh hơi sững lại, còn Thảo thì cười:

– Thì bạn bè thân thiết mà. Tớ với Minh từ cấp hai đã hay học nhóm cùng nhau rồi.

Ngọc cắn môi, gượng cười:

– Ừ, tớ chỉ thấy… hai người nói chuyện hợp quá thôi.

Không khí thoáng chùng xuống. Minh lén nhìn Ngọc, thấy rõ sự không vui trong mắt cô.

Tan học, Thảo ra về trước. Chỉ còn lại Minh và Ngọc đi bộ dọc con phố quen. Bầu không khí im lặng kéo dài, khiến Minh sốt ruột.

– Ngọc, cậu giận à? – Minh lên tiếng.

Ngọc lắc đầu, nhưng giọng cô thoáng nghẹn:

– Không… chỉ là… tớ nghĩ, hôm nay là buổi hẹn của hai đứa mình. Tự nhiên có thêm người, tớ thấy hơi… không thoải mái.

Minh thở dài, bước chậm lại:

– Tớ xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ có Thảo sẽ học dễ dàng hơn, chứ không cố ý. Tớ không muốn cậu buồn đâu.

Ngọc cúi mặt, không nói gì. Trái tim cô dằn vặt: Mình có quá ích kỷ không? Nhưng cảm giác khó chịu cứ dâng lên từng chút một.

Minh nhìn Ngọc, rồi nắm lấy tay cô:

– Ngọc này, nếu cậu không thích, lần sau tớ sẽ không rủ ai nữa. Chỉ có chúng ta thôi. Được không?

Ánh mắt Minh chân thành, khiến Ngọc chợt thấy lòng mình mềm ra. Cô khẽ gật đầu, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm:

– Tớ nhớ đấy nhé. Nếu lần sau còn như vậy, tớ sẽ không tha đâu.

Minh bật cười, bóp nhẹ bàn tay cô:

– Biết rồi, cô công chúa nhỏ của tớ.

Ngọc đỏ mặt, quay đi chỗ khác, nhưng khóe môi không kìm được khẽ cong lên. Dù giận hờn, cô vẫn không thể chối bỏ cảm giác ấm áp khi ở bên Minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×