bản vẽ của tử thần

Chương 2: Lời Phán Xét Của Lửa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh trên đảo Hắc Thạch không mang lại cảm giác hy vọng. Bầu trời là một màu xám xịt, vần vũ những đám mây nặng trĩu. Cơn bão, dù đã yếu đi, vẫn gào thét từng hồi, ném những hạt mưa nặng nề vào cửa sổ kính của khu biệt thự chính. Cả hòn đảo là một mớ hỗn độn. Cây cối bị quật gãy, con đường đá nhỏ trơn trượt và ngập trong lá rụng. Tiếng sóng biển vẫn gầm gừ dữ dội, như một con thú bị thương.

Các vị khách, mười lăm con người tài năng và quyền lực, tập trung tại phòng ăn lớn, nhưng không ai nói với ai một lời. Điện đã có trở lại nhờ hệ thống máy phát dự phòng, nhưng hệ thống liên lạc vệ tinh vẫn hoàn toàn tê liệt. Họ đã bị cắt đứt.

Quản gia Tần, với gương mặt bình thản đến phi thường, vẫn chỉ đạo hai người hầu lặng lẽ dọn bữa sáng, như thể không có gì xảy ra.

"Bao giờ thì con thuyền dự phòng đến?" một nhà phê bình nghệ thuật béo mập, họ Cố, gắt gỏng hỏi. "Nơi này thật kinh khủng. Tôi cần rời khỏi đây."

"Thưa ngài, Mặc Sư không có thuyền dự phòng," Quản gia Tần đáp, giọng đều đều. "Con thuyền duy nhất đã bị phá hủy. Chúng ta sẽ phải chờ cho đến khi cơn bão tan hoàn toàn, và đài khí tượng đất liền nhận ra chúng ta đã mất liên lạc. Có thể là... hai, hoặc ba ngày nữa."

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng. Ba ngày. Bị kẹt lại ở đây.

"Mặc Sư đâu?" nữ nghệ sĩ tóc ngắn, An Tĩnh, người đã đối đáp với Giang Triết hôm qua, lên tiếng. "Đã 9 giờ 30. Ngài ấy nói 9 giờ sẽ bắt đầu thử thách. Hay chính ngài ấy cũng sợ cơn bão?"

"Mặc Sư sẽ xuất hiện khi ngài ấy thấy phù hợp," Quản gia Tần đáp. "Nhưng có vẻ, chúng ta đang thiếu một vị giám khảo. Ngài Giang Triết vẫn chưa đến."

Mọi người nhìn quanh. Chiếc ghế dành cho nhà phê bình quyền lực nhất vẫn còn trống. Sự bực bội bắt đầu len lỏi. "Lại giở thói ngôi sao," ai đó lẩm bẩm. "Ông ta nghĩ mình là ai chứ?"

Triệu thanh tra, trong vai "Nhà sưu tầm Triệu", đứng dậy. Ông là một người có uy thế tự nhiên, và sự im lặng của ông từ hôm qua đến giờ khiến mọi người có phần nể trọng. "Trời bão thế này, có thể ngài Giang gặp chút trục trặc. Quản gia Tần, ông có phiền cử người đến bungalow của ông ấy kiểm tra không? Nhỡ đâu ông ấy bị ốm hoặc bị thương do bão."

Quản gia Tần gật đầu. "Một ý kiến hay. Cậu Lâm An đây," ông ta bất ngờ quay sang Lâm An, "cậu là người trẻ tuổi nhất, có thể đi cùng tôi không? Mang theo hộp sơ cứu."

Lâm An ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu. Triệu thanh tra lập tức nói: "Tôi cũng sẽ đi cùng. Biết đâu cần giúp đỡ." Ông nháy mắt rất nhanh với Lâm An. Đây là cơ hội để họ kiểm tra tình hình.

Ba người họ mặc áo mưa, đội mưa gió, đi dọc theo con đường đá trơn trượt. Bungalow của Giang Triết nằm ở một vị trí khá biệt lập, gần một mỏm đá nhìn ra biển. Khi họ đến nơi, cảnh tượng đầu tiên đã khiến Triệu thanh tra phải cau mày. Cửa sổ đóng kín, nhưng cửa chính lại bị khóa chốt từ bên trong.

"Ngài Giang! Ngài có trong đó không?" Quản gia Tần gõ cửa mạnh. Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa.

"Phá cửa thôi," Triệu thanh tra nói dứt khoát.

Quản gia Tần lấy ra một chiếc chìa khóa vạn năng, nhưng nó chỉ kêu "tách" một tiếng vô dụng. "Chốt an toàn bên trong đã được cài. Không thể mở bằng chìa khóa."

Không còn cách nào khác, Triệu thanh tra dùng vai húc mạnh vào cánh cửa. Cánh cửa gỗ dày, được thiết kế để chống bão, chỉ rung lên. Ông lùi lại, dùng hết sức bình sinh, đạp thẳng vào khu vực gần ổ khóa. Gỗ vỡ toác ra. Cánh cửa bật mở, đập vào tường.

Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi họ. Đó không phải là mùi ẩm mốc của cơn bão. Đó là mùi của một thứ gì đó bị đốt cháy, một mùi khét lẹt, ngai ngái của thịt bị thiêu.

Quản gia Tần ho sặc sụa. Triệu thanh tra rút khăn tay bịt mũi, bước vào trước. Lâm An theo sát phía sau.

Bên trong bungalow, mọi thứ đều ngăn nắp một cách kỳ lạ. Giường vẫn chưa có ai ngủ. Vali vẫn đóng. Nhưng ở góc phòng, chiếc ghế bành bọc da duy nhất đã bị cháy đen một mảng lớn.

Và ngồi trên đó, là Giáo sư Giang Triết.

Ông ta vẫn trong tư thế ngồi thẳng, mặc nguyên bộ đồ ngủ bằng lụa, nhưng phần thân trên đã bị cháy xém đến mức không thể nhận ra. Lửa dường như chỉ tập trung vào một mình ông ta, một cách chính xác đến tàn nhẫn, rồi tự tắt. Gương mặt đã biến dạng vì nhiệt, nhưng đôi mắt mở to, nhìn trừng trừng vào khoảng không.

Điều kỳ lạ nhất là cánh tay phải của ông ta. Nó vươn ra phía trước, và trong bàn tay đã cháy thành than, là một vật gì đó. Một cây bút lông, loại dùng để viết thư pháp, cũng đã bị gãy làm đôi và cháy dở.

Tiểu Bằng, người đã tò mò đi theo họ và vừa chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức quay người nôn thốc nôn tháo ra ngoài bụi cây.

Triệu thanh tra đứng lặng trong vài giây, bản năng cảnh sát trỗi dậy, ông quét mắt khắp căn phòng, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ đột nhập. Nhưng không có. Cửa sổ đóng kín. Cửa chính khóa trong. Một căn phòng khóa kín hoàn hảo.

Nhưng Lâm An không nhìn vào cánh cửa. Cậu đang nhìn chằm chằm vào tư thế của cái xác. Bị thiêu cháy, ngồi trên ghế, tay cầm bút lông gãy. Ký ức của cậu đột nhiên tua lại hình ảnh một bức tranh mà cậu đã lướt qua trong phòng trưng bày của Mặc Sư tối hôm qua. Một bức tranh sơn dầu u ám, với những mảng màu đỏ và đen dữ dội.

"Chú Triệu," Lâm An nói, giọng cậu khẽ run, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự nhận thức kinh hoàng. "Bức tranh... trong sảnh chính. Bức tranh có tên 'Lời Phán Xét Của Lửa'."

Triệu thanh tra quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy câu hỏi.

"Đây không phải là một tai nạn," Lâm An nói. "Đây là một sự tái hiện. Kẻ sát nhân không chỉ giết ông ta. Hắn đang ký tên lên tác phẩm của mình."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×