bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo

Chương 1: Câu Lạc Bộ "Vô Hạn"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thượng Hải, 19:15 tối.

Chiếc thang máy không phát ra một tiếng động. Nó không di chuyển lên, mà dường như "dịch chuyển" tức thời. Khi bức tường kim loại lỏng màu bạc tan ra, để lộ tầng 99 của Tòa tháp Thời Đại, Lâm An hít vào một hơi.

Không khí ở đây có mùi khác. Không phải mùi nước hoa đắt tiền hay xì gà. Nó có mùi của kim loại được lọc sạch, của tĩnh điện, và một chút mùi ozone thoang thoảng của những bảng mạch đang hoạt động.

"Trời ơi..." Tiểu Bằng thì thầm bên cạnh, mắt mở to. "Cha tớ nói nơi này rất 'đặc biệt', nhưng tớ không nghĩ nó giống như bước vào bộ não của một AI tương lai."

Họ đang đứng trong "Vô Hạn".

Đây không phải là một câu lạc bộ. Nó là một không gian. Những bức tường kính khổng lồ, cao ba tầng, được làm mờ bằng công nghệ điện sắc, che giấu tầm nhìn ra thành phố bên dưới, tạo cảm giác như họ đang trôi nổi trong một đám mây kỹ thuật số. Đồ đạc nội thất tự sắp xếp lại một cách thầm lặng khi khách di chuyển. Những nhân viên phục vụ, mặc đồng phục màu xám than không có bất kỳ đường may nào, lướt qua mà không hề gây ra tiếng bước chân.

Sự riêng tư ở đây tuyệt đối đến ngột ngạt.

"Cha cậu đâu rồi?" Lâm An hỏi, cố gắng giữ vẻ bình thản. Cậu cảm thấy hàng chục con mắt vô hình đang quét qua mình.

"Cha tớ đang trong một cuộc họp ở 'Khu Tĩnh'. Ông ấy nói tớ cứ tự nhiên 'mở mang tầm mắt', miễn là đừng chạm vào bất cứ thứ gì màu đỏ." Tiểu Bằng nhún vai, rút điện thoại ra định chụp ảnh, nhưng màn hình ngay lập tức hiển thị một cảnh báo nhiễu. "Ồ, hay thật. Họ vô hiệu hóa cả camera."

"Họ vô hiệu hóa mọi thứ, Tiểu Bằng," Lâm An lẩm bẩm. "Nơi này không được xây dựng để khoe khoang. Nó được xây dựng để che giấu."

Đi lang thang, họ đi qua một hành lang bằng kính mờ, dẫn đến một khu vực trông giống một phòng thí nghiệm hơn là một khu giải trí. Dọc theo bức tường là sáu "Buồng Thực Tế Ảo" (VR Pod) bóng bẩy. Chúng không giống những thiết bị giải trí. Chúng giống như những cỗ máy y tế cao cấp, màu trắng sứ, với những cánh cửa đóng kín.

Ngay lúc đó, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, vẻ mặt đầy căng thẳng, đi nhanh về phía họ. Anh ta đang nói chuyện điện thoại với giọng gay gắt.

"...Tôi không quan tâm. Thương vụ đó là của tôi! Trác Vĩ nghĩ hắn có thể hớt tay trên của tôi sao? Hắn sẽ phải hối hận!"

Người đàn ông cúp máy, vẻ mặt giận dữ. Anh ta là Tần Lực, một ngôi sao đang lên trong giới công nghệ tài chính, và là đối thủ cạnh tranh khét tiếng của một tay chơi khác, Trác Vĩ.

Một nữ nhân viên với chiếc trâm cài áo hình chữ "V" (Vô Hạn) bằng bạch kim bước đến, cúi đầu một cách chuẩn mực. "Tần tổng, 'Buồng Kín' của ngài đã sẵn sàng. Cuộc họp trực tuyến ở London sẽ bắt đầu trong năm phút."

Tần Lực gật đầu, vội vã.

Lâm An và Tiểu Bằng đứng nép vào một góc, quan sát. Họ thấy Tần Lực đặt tay lên một tấm bảng điều khiển.

Két.

Một loạt ánh sáng xanh quét qua lòng bàn tay anh ta. Bảng điều khiển hiển thị: "XÁC NHẬN SINH TRẮC HỌC: TẦN LỰC. TRẠNG THÁI: HOẠT ĐỘNG."

Cửa của chiếc pod trượt mở bằng một tiếng hít của khí nén. Tần Lực bước vào trong và ngồi xuống chiếc ghế công thái học. Cánh cửa trượt lại, và với một tiếng click chắc nịch, nó được niêm phong.

Lâm An, với bản tính tò mò về kỹ thuật, nheo mắt nhìn. Đó không chỉ là một cái khóa. Đó là một hệ thống niêm phong chân không. Các viền cửa phát sáng màu xanh lam trong một giây, báo hiệu áp suất đã được cân bằng. Trên màn hình bên ngoài, một loạt dữ liệu bắt đầu chạy:

NHỊP TIM: 95 BPM (Căng thẳng)

SÓNG NÃO: Beta (Tập trung)

TRẠNG THÁI POD: NIÊM PHONG KÍN.

"Wow," Tiểu Bằng huých bạn mình. "Cái đó còn an toàn hơn cả két sắt ngân hàng. Không ai có thể ra vào mà không bị phát hiện."

Lâm An liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại của mình. 19:30.

Cậu không nói gì, nhưng một cảm giác phi lý len lỏi trong tâm trí. Một sự an toàn hoàn hảo đến mức cực đoan. Nó không giống như một biện pháp bảo vệ. Nó giống như một cái lồng được chế tạo tỉ mỉ.

"Đi xem bể bơi vô cực đi, Lâm An. Tớ nghe nói nó ở trên sân thượng," Tiểu Bằng kéo tay cậu.

Lâm An gật đầu, nhưng khi cậu quay đi, hình ảnh về dòng dữ liệu sinh trắc học đang chạy và con số "19:30" vẫn còn đọng lại. Cậu không thể rũ bỏ cảm giác rằng cậu vừa chứng kiến một điều gì đó quan trọng, một hành động được tính toán chính xác đến từng giây.

Cùng lúc đó, cách "Vô Hạn" 10km về phía bên kia thành phố.

Nhà hàng Vọng Nguyệt, một nhà hàng ba sao Michelin nổi tiếng với món vịt quay và danh sách chờ kéo dài sáu tháng.

Triệu thanh tra chán nản nhìn xuống thi thể.

Nạn nhân là Trác Vĩ. Gã tay chơi giàu có, nổi tiếng với những cuộc vui thâu đêm và các thương vụ liều lĩnh. Bây giờ, anh ta đang gục mặt xuống đĩa vịt quay còn nóng hổi, da mặt tím tái, đôi mắt mở to kinh hoàng.

Không có vết máu. Không có vật lộn.

"Thời gian tử vong?" Triệu thanh tra hỏi pháp y, tay kéo găng tay.

Pháp y kiểm tra độ co cứng và nhiệt độ gan. "Còn rất sớm, Triệu thanh tra. Các món ăn vẫn còn ấm. Dựa trên tốc độ tác dụng của... bất cứ thứ gì đã giết anh ta, tôi đoán chỉ khoảng 30 đến 45 phút trước."

Triệu thanh tra nhìn đồng hồ. Bây giờ là 20:15.

"Vậy là," ông gầm gừ, "vụ án mạng xảy ra vào khoảng 19:30 đến 19:45. Giữa một nhà hàng đông đúc. Ai là người cuối cùng nói chuyện với anh ta?"

Một sĩ quan trẻ chạy tới, vẻ mặt bối rối. "Thưa sếp... đó mới là vấn đề. Chúng tôi đã kiểm tra camera an ninh. Nạn nhân ăn tối một mình. Nhưng chúng tôi cũng vừa kiểm tra điện thoại của anh ta."

"Và sao?"

"Cuộc gọi cuối cùng anh ta nhận được là vào lúc 19:25. Một cuộc tranh cãi nảy lửa. Chúng tôi đã truy dấu số điện thoại... nó thuộc về Tần Lực, đối thủ kinh doanh của anh ta."

Triệu thanh tra cau mày. "Tần Lực. Tìm hắn ta."

"Chúng tôi đã kiểm tra," viên sĩ quan nuốt nước bọt. "Tín hiệu điện thoại của hắn ta... và cả hồ sơ thành viên câu lạc bộ... đều xác nhận. Vào đúng 19:30, Tần Lực đang ở cách đây 10km. Bên trong câu lạc bộ 'Vô Hạn', trong một buồng VR được niêm phong kín."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×