bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo

Chương 2: Nhân Chứng Ngoại Phạm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

20:30 tối, Câu Lạc Bộ "Vô Hạn".

Sự xuất hiện của cảnh sát tại "Vô Hạn" giống như một giọt mực đen rơi vào một ly nước tinh khiết.

Triệu thanh tra, với đôi giày dính bùn đất (dù bên ngoài không mưa) và chiếc áo khoác gió nhăn nhúm, trông hoàn toàn lạc lõng giữa sảnh chính bằng đá cẩm thạch phát sáng. Các nhân viên của "Vô Hạn" không ngăn cản họ, nhưng họ di chuyển xung quanh đội cảnh sát như những kháng thể đang bao vây một mầm bệnh.

"Tôi cần nói chuyện với Tần Lực," Triệu thanh tra nói thẳng, giơ biển hiệu của mình cho một người đàn ông mặc vest, người dường như là quản lý cấp cao. "Anh ta liên quan đến một vụ giết người."

Vị quản lý—với chiếc kẹp cà vạt bằng titan và nụ cười không bao giờ chạm đến mắt—chỉ hơi nhướng mày. "Thanh tra, 'liên quan' là một từ mang tính phỏng đoán. Và ở 'Vô Hạn', chúng tôi không làm việc với những phỏng đoán."

"Anh ta là nghi phạm chính. Nghe rõ chưa?"

"Rất rõ," vị quản lý đáp, giọng đều đều. "Tuy nhiên, Tần tổng hiện đang ở giữa một cuộc họp kinh doanh quốc tế, trong một Buồng Kín đã được niêm phong. Chúng tôi không thể làm gián đoạn."

"Niêm phong?" Triệu thanh tra gần như bật cười. "Anh đang nói đùa tôi đấy à? Đây là một cuộc điều tra án mạng! Phá cửa ra!"

"Thưa thanh tra," vị quản lý nói, giọng lạnh đi một nấc, "Ngài không thể phá cửa. Đó là tài sản tư nhân trị giá hàng triệu đô la, và nó được niêm phong chân không. Làm như vậy sẽ vi phạm mọi giao thức an toàn của chúng tôi và có khả năng gây hại cho thành viên. Hơn nữa..."

Anh ta liếc nhìn chiếc máy tính bảng của mình. "Cuộc họp của Tần tổng bắt đầu lúc 19:30. Hiện tại là 20:31. Anh ta đã ở trong đó suốt một tiếng đồng hồ."

Triệu thanh tra sững lại. Ông biết thời điểm tử vong của Trác Vĩ là khoảng 19:30 đến 19:45. Nếu Tần Lực ở đây từ 19:30...

"Làm sao tôi biết anh ta không lẻn ra ngoài?"

Vị quản lý mỉm cười, một nụ cười của sự vượt trội về công nghệ. "Vì hệ thống của chúng tôi, thưa thanh tra. Và... vì các nhân chứng của ngài."

"Nhân chứng của tôi?"

"Triệu thanh tra?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Triệu thanh tra quay lại. Ông không thể tin vào mắt mình.

Lâm An, và bên cạnh là Tiểu Bằng (trông như vừa nuốt phải một quả bóng bàn), đang đứng ở góc hành lang.

"Lâm An? Cháu làm cái quái gì ở đây?" Triệu thanh tra gầm gừ, cơn đau đầu của ông tăng lên gấp bội. Nơi nào có vụ án rắc rối, nơi đó có cậu nhóc này.

"Cháu... cháu là khách," Lâm An nói, bước tới. "Của cha Tiểu Bằng."

Vị quản lý liếc nhìn Tiểu Bằng, nhận ra cậu là con trai của một thành viên mới, và gật đầu lịch sự.

"Cháu ở đây, Triệu thanh tra," Lâm An nói, chỉ về phía Buồng Kín số 4, nơi dữ liệu sinh trắc học vẫn đang chạy đều đặn trên màn hình. "Cháu đã thấy Tần Lực. Anh ta bước vào cái pod đó và nó được niêm phong."

"Cháu chắc chứ?" Triệu thanh tra hỏi, giọng nghiêm trọng.

"Chắc chắn," Lâm An đáp. "Cháu đã nhìn đồng hồ. Đúng 19:30."

Sự im lặng bao trùm. Các sĩ quan cảnh sát nhìn nhau. Triệu thanh tra cảm thấy như mình vừa bị đấm vào bụng. Nghi phạm chính của ông ta vừa có được một nhân chứng ngoại phạm đáng tin cậy nhất mà ông ta có thể tưởng tượng: Lâm An.

"Nếu vậy," Triệu thanh tra nghiến răng, chỉ vào cái pod, "Chúng ta sẽ đợi. Ngay tại đây. Cho đến khi cuộc họp 'quốc tế' của anh ta kết thúc."

Ông quay sang vị quản lý. "Và nói với chủ của anh. Nói với Bà Vạn. Rằng cảnh sát sẽ không rời đi cho đến khi chúng tôi có được nghi phạm của mình."

Vị quản lý chỉ mỉm cười. "Ngài không cần phải nói với bà ấy. Bà ấy đã biết rồi."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×