Ngày thứ hai tại tập đoàn, Linh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau buổi gặp gỡ đầu tiên với Nguyên Tường, cô cảm thấy tim mình lẫn lộn giữa sự căng thẳng và tò mò. Ai cũng nói rằng nam CEO này lạnh lùng, băng lãnh, và không bao giờ để lộ cảm xúc, nhưng Linh lại nhận ra một chút gì đó khác thường trong ánh mắt anh – như thể anh đang quan sát từng hành động của cô.
Khi vừa mở cửa, ánh mắt Nguyên Tường lập tức dán lên cô. Anh ngồi thẳng, vest chỉnh tề, dáng vẻ quyền lực và kiêu ngạo như mọi ngày. Không một nụ cười, không một lời chào, chỉ ánh mắt sắc lạnh khiến Linh tự động đứng thẳng, hai tay nắm chặt hồ sơ.
“Đứng đó làm gì? Bắt đầu đi.” Giọng anh trầm nhưng sắc bén, như lưỡi dao cắt không khí.
Linh gật đầu, bước đến bàn làm việc. Cô cảm thấy như mọi ánh mắt xung quanh đều hướng về cô, nhưng sự chú ý lớn nhất vẫn là từ Nguyên Tường. Mỗi lần cô lướt qua ánh mắt anh, tim cô đập nhanh hơn, vừa lo lắng vừa tò mò.
Buổi sáng trôi qua với những thử thách liên tục. Nguyên Tường liên tục đưa ra các nhiệm vụ bất ngờ: sắp xếp báo cáo theo thứ tự ưu tiên, chuẩn bị bản trình bày chưa từng làm, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất. Mỗi lần Linh hơi chậm trễ, anh lại nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh: “Chậm thêm một giây, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Linh cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, cô tự hỏi: Người đàn ông này… sao vừa đáng sợ vừa hấp dẫn đến vậy?
Đến giờ nghỉ trưa, Linh ra ngoài hành lang lấy không khí. Cô vừa đi vừa suy nghĩ về cách làm việc của Nguyên Tường. Anh không chỉ “tra” cô bằng lời nói mà còn bằng ánh mắt, bằng cách kiểm soát mọi chi tiết trong văn phòng. Thậm chí, chỉ một cái nhíu mày, một ánh nhìn lướt qua, cũng đủ khiến cô căng thẳng.
Chiều đến, cao trào “tra” tinh vi hơn xuất hiện. Nguyên Tường gọi Linh vào phòng họp, đặt trước mặt cô một bản hợp đồng quan trọng, chưa từng có tiền lệ. “Hoàn thành bản hợp đồng này và trình bày chi tiết trước 3 giờ chiều. Tôi muốn thấy kết quả chính xác, không một sai sót.”
Linh nhìn hồ sơ, cảm giác áp lực dồn lên vai. Nhưng cô không sợ hãi. Cô nhớ lại những lần bị tổn thương trong quá khứ, quyết định: Mình sẽ không để anh ta thấy mình yếu đuối.
Nguyên Tường đứng cạnh bàn, ánh mắt dán chặt vào cô, giọng trầm lạnh: “Tôi sẽ quan sát. Mọi bước đi của cô đều trong tầm kiểm soát.” Linh nhướn mày, cố gắng tỏ ra tự tin: “Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt ạ.”
Một lúc sau, khi Linh trình bày bản hợp đồng, anh ngồi thẳng, nhíu mày: “Tại sao ở đoạn này cô lại sắp xếp như vậy? Cách làm này quá… thiếu chặt chẽ.” Linh giật mình, cảm thấy tim đập nhanh, nhưng không để lộ sự lo lắng. Cô giải thích lý do, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Nguyên Tường nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng chút bất ngờ: “Không tệ, nhưng tôi sẽ không chấp nhận lý do. Kết quả phải hoàn hảo, hiểu chưa?”
Linh gật đầu, lòng vừa căng thẳng vừa bối rối. Mỗi lần anh “tra” như vậy, tim cô vừa đau vừa rung động. Nhưng cô nhận ra một điều: bên cạnh sự băng lãnh, Nguyên Tường luôn quan sát và bảo vệ cô theo cách riêng, dù kín đáo.
Cuối ngày, Linh về nhà, ngồi một mình, lòng rối bời. Cô nhớ ánh mắt anh, những câu nói vừa khắt khe vừa dường như quan tâm. Người đàn ông này… thật sự khiến em không thể rời mắt.
Trong khi đó, Nguyên Tường đứng trong văn phòng trống, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, giọng thầm thì: “Cô ấy… khác những người khác. Kiên cường, dám phản kháng, nhưng vẫn mềm mại… Tôi không thể để mắt đi chỗ khác.”
Ngày thứ hai kết thúc, mở ra mối quan hệ vừa căng thẳng, vừa lãng mạn, với những màn “tra” tinh tế – vừa ngược tâm vừa hấp dẫn, chuẩn bị cho các thử thách và cao trào tiếp theo.