băng tâm kiếm ảnh

Chương 10: Mê Hồn Lâm Tình Khúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương Mù Ảo Giác

Theo chỉ dẫn của bản đồ cổ, Lăng Nguyệt và Vân Phong tiến vào một khu rừng rậm rậm rịt, được biết đến với cái tên Mê Hồn Lâm. Ngay khi bước vào, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh, khiến tầm nhìn bị hạn chế chỉ còn vài bước chân. Không khí trong rừng mang theo một mùi hương thảo dược nồng nặc, có tác dụng gây ảo giác.

“Mê Hồn Lâm,” Vân Phong cảnh báo, siết chặt tay Lăng Nguyệt. “Vùng này nổi tiếng với cơ quan tạo ảo ảnh. Thiên Tông Cổ Môn muốn thử thách ý chí và tâm trí của kẻ xâm nhập.”

“Ta cảm nhận được,” Lăng Nguyệt đáp, giọng nói hơi run rẩy. “Nội lực Băng Phách của ta bị ảnh hưởng, không thể cảm nhận rõ ràng. Chúng ta phải đi sát nhau.”

Họ đi được một đoạn, sương mù càng lúc càng dày đặc. Sau đó, họ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ: tiếng gọi tha thiết của Kiếm Thánh Cố Trường Phong.

“Nguyệt nhi! Sư phụ đang ở đây. Độc đã làm mờ mắt con rồi sao? Hãy quay về, giao Băng Tâm Quyết cho ta!”

Lăng Nguyệt đột ngột dừng lại. Nàng thấy hình bóng sư phụ mình hiện ra trong làn sương, trông gầy gò và yếu ớt.

“Sư phụ!” Nàng định buông tay Vân Phong và lao tới.

“Đừng! Lăng Nguyệt! Đó là ảo ảnh!” Vân Phong kéo mạnh nàng lại.

Lăng Nguyệt giãy giụa. “Không, là sư phụ! Giọng nói này, khuôn mặt này… ta phải cứu người!”

Vân Phong phải dùng sức mạnh để giữ nàng lại. “Nhớ lời ta! Kiếm Thánh đã dạy ngươi tin vào kiếm tâm, không phải ảo giác! Kiếm Thánh đã viên tịch trong băng tuyết! Kẻ này đang lợi dụng lòng hiếu thảo của ngươi!”

Lăng Nguyệt đấu tranh dữ dội với chính mình. Nàng nhìn sâu vào hình bóng sư phụ. Khuôn mặt đó vẫn hiền từ, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng, xa lạ. Nàng nhớ lại những lời dặn dò cuối cùng của sư phụ: “Đừng tin bất kỳ ai.”

Nàng nhắm mắt lại, dồn Băng Phách Tâm Pháp để xua tan hơi lạnh từ ảo giác. Khi mở mắt ra, hình ảnh Kiếm Thánh biến mất, thay vào đó là một cái cây già mục nát.

“Ta… ta xin lỗi, Vân Phong. Ta đã quá yếu đuối,” Lăng Nguyệt nói, mặt tái mét vì kinh hãi.

“Không sao. Đó là sức mạnh của ảo giác. Giờ đến lượt ta rồi,” Vân Phong nói, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên đau đớn.

Thử Thách Niềm Tin

Vân Phong đột nhiên buông tay Lăng Nguyệt. Hắn thấy mình đang đứng trên đống đổ nát của Vân Tông. Xung quanh hắn là hàng trăm xác chết của tộc nhân. Và ở giữa, đứng là Lăng Nguyệt, tay nàng cầm một thanh kiếm đầy máu, chính là Hàn Phong Kiếm.

“Vân Phong! Ngươi không được chết! Ta là kẻ phản bội! Ta đã bán đứng Vân Tông cho Quỷ Diện Nhân để đổi lấy Băng Tâm Quyết!” Hình ảnh Lăng Nguyệt trong ảo giác thét lên, khuôn mặt nàng méo mó vì sự độc ác. “Ta là đệ tử của Kiếm Thánh, và ta phải dùng ngươi để đạt được mục đích!”

Vân Phong đau đớn đến tận cùng. Hắn nhìn vào đôi mắt của Lăng Nguyệt ảo ảnh, hắn thấy sự tàn nhẫn mà hắn luôn sợ hãi ở con người. Hắn rút Vân Ảnh Đao.

“Vân Phong! Không phải ta! Nhìn ta đây!” Lăng Nguyệt thật hét lên, nàng cố gắng chạm vào hắn.

“Ngươi… ngươi là kẻ thù!” Vân Phong trong ảo ảnh lẩm bẩm. Hắn nhắm mắt, sắp tung đao chém.

Lăng Nguyệt, biết rằng lời nói không có tác dụng, nàng hành động. Nàng rút chiếc nhẫn ngọc bội của Vân Tông ra, chiếc nhẫn mà hắn đã trao cho nàng, và hôn nó. Rồi nàng dùng toàn bộ nội lực Băng Phách để truyền một luồng khí lạnh vào cơ thể Vân Phong.

Hơi lạnh của Băng Phách Kiếm đã đánh bật chất ảo giác trong đầu Vân Phong. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Nguyệt thật đang đứng trước mặt, khuôn mặt nàng đầy nước mắt.

“Nhẫn… chiếc nhẫn,” Vân Phong thì thào. Chiếc nhẫn là bằng chứng cho lời thề và tình yêu của họ. Nó mạnh hơn bất kỳ ảo giác nào.

Vân Phong ôm chầm lấy Lăng Nguyệt. “Ta đã thấy ngươi phản bội ta… ngươi là người đã giết gia tộc ta…”

“Ta hiểu. Mê Hồn Lâm đã lợi dụng nỗi sợ lớn nhất trong lòng mỗi người chúng ta. Sợ bị phản bội và sợ mất đi người thân,” Lăng Nguyệt nói, nàng lau nước mắt cho hắn.

Họ đã vượt qua thử thách khó khăn nhất: sự thử thách của niềm tin.

Chiến Đấu Với Thần Thú Băng Tinh

Sau khi ảo ảnh biến mất, sương mù cũng dần tan đi. Họ thấy mình đang đứng trước một cánh cổng đá cổ, được khóa bằng một cơ quan phức tạp.

Vừa lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội. Từ trong rừng, một con vật khổng lồ xuất hiện. Nó có hình dáng của một con sư tử đá, toàn thân được bao phủ bởi các tinh thể băng lạnh buốt, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lam.

“Băng Tinh Hộ Vệ!” Vân Phong kinh ngạc. “Đây là Thần Thú giữ cửa của Thiên Tông Cổ Môn! Nó chỉ tấn công những kẻ có ý đồ xấu, hoặc những kẻ bị ảo ảnh làm cho suy yếu!”

Băng Tinh Hộ Vệ gầm lên, một luồng hơi thở băng giá lao thẳng về phía họ.

“Chúng ta phải chiến đấu!” Lăng Nguyệt hét lên.

Lăng Nguyệt và Vân Phong rút kiếm và đao.

Lăng Nguyệt tiên phong. Nàng dùng kiếm pháp Băng Phách, tấn công vào các khe hở của lớp tinh thể băng trên người Thần Thú. “Nó được làm từ băng, chúng ta phải làm tan chảy nó!”

Vân Phong hiểu ý. Hắn dồn nội lực vào Vân Ảnh Đao. Đao pháp của hắn không chỉ sắc bén mà còn mang theo một luồng khí nóng bỏng, được hắn tu luyện để chống lại các loại hàn độc.

“Kết hợp! Lăng Nguyệt, ta sẽ dồn sức nóng! Ngươi sẽ dẫn dắt luồng khí nóng của ta!” Vân Phong ra lệnh.

Họ lao vào nhau, tay nắm tay. Vân Phong truyền luồng nội lực nóng vào người Lăng Nguyệt. Lăng Nguyệt dùng Băng Phách Tâm Pháp để bao bọc luồng khí nóng, biến nó thành một luồng năng lượng nóng lạnh đan xen.

“Băng Hỏa Đồng Quy!”

Lăng Nguyệt vung kiếm, Vân Phong chém đao. Sức mạnh hợp nhất của họ tạo ra một luồng ánh sáng rực rỡ, va chạm mạnh vào Băng Tinh Hộ Vệ.

Rắc! Rắc!

Các tinh thể băng bắt đầu nứt vỡ, tan chảy. Băng Tinh Hộ Vệ gầm lên một tiếng đau đớn, rồi từ từ tan rã, biến thành những giọt nước, để lộ ra cánh cổng đá phía sau.

Cánh cổng đá lập tức phát ra một ánh sáng rực rỡ, như thể chào đón họ.

“Chúng ta đã vượt qua,” Lăng Nguyệt thở dốc, dựa vào Vân Phong.

Vân Phong ôm chặt lấy nàng. “Chúng ta luôn vượt qua, chừng nào còn có nhau.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×