băng tâm kiếm ảnh

Chương 9: Thiên Đoạn Tuyệt Kiều


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thử Thách Cầu Đá Huyền Không

Với tấm bản đồ cổ của Thiên Tông Cổ Môn trong tay, Lăng Nguyệt và Vân Phong tiếp tục đi sâu vào vùng núi Tần Lĩnh. Bản đồ được viết bằng ngôn ngữ cổ và chỉ phát sáng khi được chiếu bởi kiếm khí Băng Phách của Lăng Nguyệt, điều này càng khẳng định nàng chính là người được chọn để dẫn đường.

Điểm thử thách đầu tiên trên bản đồ được đánh dấu là Thiên Đoạn Cốc, một hẻm núi sâu thăm thẳm. Khi đến nơi, họ thấy một cảnh tượng hùng vĩ nhưng đáng sợ: một vực sâu không đáy, bị chia cắt bởi một cây cầu đá cổ kính, mỏng manh như lưỡi dao, được gọi là Thiên Đoạn Tuyệt Kiều.

Cầu đá dài khoảng trăm trượng, không có lan can, bề mặt trơn trượt vì rêu phong và sương lạnh. Phía dưới là vực thẳm sương mù cuồn cuộn, nghe rõ tiếng gió rít gào như oan hồn.

“Quả nhiên là cơ quan cổ xưa của Thiên Tông,” Vân Phong thì thầm, ánh mắt sắc bén quét qua cầu đá. “Thiên Tông Cổ Môn rất coi trọng sự cân bằng và tinh thần. Cây cầu này không chỉ thử thách kỹ năng mà còn thử thách lòng can đảm và niềm tin.”

Lăng Nguyệt cảm nhận được luồng khí từ cầu đá. “Kiếm khí Băng Phách của ta cho thấy có một loại cơ quan phong ấn ở giữa cầu. Nó chỉ chấp nhận những người có nội lực thuần khiết.”

Vân Phong gật đầu. “Khinh công của ta rất tốt, ta sẽ dẫn ngươi đi trước. Nhưng chúng ta phải đi đồng bộ. Dù chỉ một chút chệch choạc cũng sẽ khiến cầu đá bị kích hoạt và rơi xuống.”

Họ quyết định thực hiện thử thách. Vân Phong đi trước, dùng những mũi đao nhỏ kiểm tra độ vững chắc của cầu. Lăng Nguyệt đi theo sau, tay nắm chặt tay Vân Phong.

Họ bắt đầu di chuyển. Từng bước chân phải nhẹ nhàng và chuẩn xác. Gió từ vực thẳm thổi lên mạnh như những bàn tay muốn kéo họ xuống. Lòng can đảm của Lăng Nguyệt được thể hiện qua sự vững vàng của từng bước chân, nội lực Băng Phách được điều hòa, giúp nàng giữ thăng bằng tuyệt đối. Vân Phong là chỗ dựa vững chắc, sự quyết đoán và kinh nghiệm của hắn giúp họ vượt qua những đoạn cầu trơn trượt.

Khi đến giữa cầu, nơi có cơ quan phong ấn, mặt cầu đột nhiên rung chuyển dữ dội.

“Không phải cơ quan! Có người đang cố tình phá hoại!” Vân Phong hét lên, đồng thời kéo Lăng Nguyệt ôm chặt.

Từ phía bên kia vực, một bóng người xuất hiện. Hắn mặc y phục màu xám tro, che kín mặt, nhưng khí tức phát ra lại lạnh lẽo, tàn nhẫn, không kém gì Quỷ Diện Nhân. Hắn đang dùng một loại ám khí hình chùy, liên tục đập vào cơ cấu của cầu đá.

“Huyền Ảm Sứ!” Vân Phong nghiến răng. “Hộ Pháp thứ Hai của Hắc Long Hội! Hắn là bậc thầy ám khí, chỉ xếp sau Quỷ Diện Nhân!”

Huyền Ảm Sứ nhìn thấy họ, bật cười khẩy. “Vân Phong! Lăng Nguyệt! Quỷ Diện Nhân đại nhân đã đoán trước các ngươi sẽ đi con đường này. Nộp Băng Tâm Quyết và Thiên Cơ Đồ, ta sẽ cho các ngươi chết nhanh hơn!”

Hắn tung ra một loạt ám khí hình lưỡi hái, tốc độ nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía hai người.

Chiến Đấu Trên Đỉnh Phong

Vân Phong và Lăng Nguyệt buộc phải chiến đấu ngay trên cầu đá chênh vênh.

“Nguyệt nhi, giữ vững cầu! Ta chặn ám khí!”

Vân Phong dùng Vân Ảnh Đao xoay tròn, tạo thành một lá chắn ánh tím, chặn lại các lưỡi hái. Nhưng Huyền Ảm Sứ quá mạnh và có lợi thế về khoảng cách. Hắn liên tục tung ra những đợt tấn công hiểm độc.

“Ngươi chặn không xuể đâu, Vân Phong! Ngươi đã quên ám khí của ta có độc tính cực mạnh à?” Huyền Ảm Sứ cười lớn.

Lăng Nguyệt biết, nếu cứ tiếp tục, cầu đá sẽ sập, hoặc họ sẽ trúng độc. Nàng nhìn xuống vực sâu, rồi nhìn vào mắt Vân Phong.

“Vân Phong, tin ta! Dùng kiếm khí của ngươi kết hợp với ta! Phá hủy cơ cấu cầu để nó không bị sập hoàn toàn!”

Vân Phong hiểu ý. Họ không thể phá hủy cầu đá bằng sức mạnh, mà phải kích hoạt cơ quan phong ấn để cầu đá tạm thời tự bảo vệ.

“Được! Vân Ảnh Phá Không!” Vân Phong dồn nội lực vào Vân Ảnh Đao, tung ra một đường đao sắc bén về phía trước.

Lăng Nguyệt đồng thời dồn Hàn Băng Tâm Pháp vào Hàn Phong Kiếm. “Băng Phách Phục Sinh!”

Hai luồng năng lượng – ánh tím của Vân Phong và ánh lam của Lăng Nguyệt – giao thoa với nhau. Đây là sự kết hợp đầu tiên của cả hai luồng nội lực, tạo ra một sức mạnh kỳ lạ, vừa mạnh mẽ vừa thanh khiết.

Sức mạnh hỗn hợp này không tấn công Huyền Ảm Sứ, mà lại va chạm vào cơ quan phong ấn ở trung tâm cầu.

Rầm!

Cầu đá rung chuyển một lần cuối, nhưng thay vì sụp đổ, nó lại phát ra một ánh sáng trắng bạc, và các phiến đá lập tức dính chặt vào nhau, vững chắc hơn ban đầu. Họ đã vô tình kích hoạt cơ chế bảo vệ của Thiên Tông Cổ Môn.

Huyền Ảm Sứ kinh ngạc. “Không thể nào! Các ngươi đã làm gì?”

“Chúng ta đã cho cầu đá thấy chúng ta không phải là kẻ thù!” Vân Phong hét lên. “Giờ thì đến lượt ngươi!”

Lăng Nguyệt và Vân Phong không do dự, lao nhanh qua phần cầu đá đã được củng cố. Huyền Ảm Sứ thấy họ sắp thoát, điên cuồng tung ra hàng loạt ám khí độc.

Lăng Nguyệt tung ra Băng Sương Vô Ảnh để tạo ra một lá chắn. Mặc dù lá chắn bị xuyên thủng, nhưng nó đã làm chậm và thay đổi quỹ đạo của ám khí.

Xoẹt!

Một chiếc phi tiêu tẩm độc sượt qua vai Vân Phong. Cả hai đã thoát được đến bờ bên kia, nhưng Vân Phong lại một lần nữa bị trúng độc.

Mối Tình Trong Sinh Tử

Họ lao vào một hang động nhỏ ở bờ bên kia, khuất tầm nhìn của Huyền Ảm Sứ.

Vân Phong gục xuống, hơi thở gấp gáp. “Là… Bách Độc Châm. Độc này sẽ làm tê liệt toàn thân...”

Lăng Nguyệt không nói một lời. Nàng xé toang y phục của Vân Phong, lập tức hút chất độc từ vết thương trên vai hắn.

“Nguyệt nhi! Ngươi điên rồi! Độc sẽ lây sang ngươi!” Vân Phong cố gắng ngăn cản nàng.

Lăng Nguyệt lắc đầu, đôi mắt kiên định. “Kiếm khí Băng Phách của ta có thể kháng cự độc tố một chút. Ta sẽ cầm cự được.”

Nàng hút chất độc ra, rồi lập tức dùng nội lực Băng Phách để phong bế kinh mạch xung quanh vết thương của hắn, ngăn không cho độc tố lan rộng. Sau đó, nàng nhanh chóng lấy ra một lọ giải độc nhẹ và bôi lên vết thương của cả hai.

Quá trình giải độc và chữa thương kéo dài gần một canh giờ. Cả hai kiệt sức, tựa vào nhau trong hang động tối tăm.

“Ngươi không cần làm vậy vì ta,” Vân Phong thì thầm, giọng nói đầy cảm xúc. “Ngươi đã mạo hiểm mạng sống vì ta.”

“Chúng ta là một. Ngươi bị thương, ta cũng bị thương,” Lăng Nguyệt đáp, nàng ngả đầu vào vai hắn. “Nếu ngươi không chặn ám khí cho ta, ta đã chết. Chúng ta phải sống sót cùng nhau.”

Vân Phong ôm chặt lấy nàng. Hắn hiểu, tình cảm này đã vượt qua ranh giới của trách nhiệm và lời thề. Hắn rút ra chiếc nhẫn ngọc bội gia truyền của Vân Tông, đeo vào ngón tay Lăng Nguyệt.

“Nhẫn này là vật ước định của Vân Tông. Nó tượng trưng cho sự gắn kết vĩnh cửu. Nếu chúng ta sống sót sau cuộc chiến này, ta sẽ cưới ngươi, Lăng Nguyệt. Ta thề, ta sẽ dùng hết quãng đời còn lại để mang lại bình yên cho ngươi,” Vân Phong nói.

Lăng Nguyệt xúc động, nước mắt khẽ rơi. Nàng nắm chặt tay hắn. “Ta đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc thù hận này, và cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới.”

Họ đã tìm thấy tình yêu và niềm hy vọng thực sự ngay giữa cuộc chiến sinh tử. Lời thề của họ không cần những lời hoa mỹ, mà là sự chân thành và sẵn sàng hy sinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×