Thâm Sơn U Cốc, Cùng Nhau Dưỡng Thương
Trận chiến tại Huyền Không Vực đã kết thúc với một cái giá đắt. Lăng Nguyệt và Vân Phong đã dùng mưu kế đẩy Xích Huyết Nữ và đội Huyết Ảnh Bộ vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, buộc chúng phải rút lui tạm thời. Tuy nhiên, cả hai cũng bị thương nặng. Lăng Nguyệt bị một vết đao sâu ở mạng sườn, và Vân Phong bị ám khí tẩm độc nhẹ, cộng với sự kiệt sức vì đã dùng hết nội lực.
Họ tìm được một hang động kín đáo trong một thâm sơn u cốc, cách xa tầm tìm kiếm của Hắc Long Hội. Không khí trong hang khô ráo, tĩnh lặng, tạo điều kiện lý tưởng để dưỡng thương.
Vân Phong nhanh chóng đốt lửa, thắp sáng không gian tối tăm. Lửa trại lập lòe chiếu rõ vẻ mệt mỏi và kiên nghị trên gương mặt Lăng Nguyệt. Nàng đang cố gắng dùng nội công để cầm máu, nhưng vết thương quá sâu.
“Ngươi cần thuốc và phải khâu lại. Nội công chỉ làm chậm quá trình. Nếu để vết thương nhiễm trùng, ngay cả Băng Tâm Quyết cũng không cứu được ngươi,” Vân Phong nói, giọng hắn không còn vẻ châm chọc hay lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự quan tâm miễn cưỡng.
Lăng Nguyệt im lặng, nàng tự mình xé một mảnh vải áo, chuẩn bị băng bó sơ sài.
“Đừng ngốc. Để ta.”
Vân Phong không chờ nàng đồng ý, hắn đã ngồi xuống bên cạnh. Hắn rút ra một túi nhỏ chứa đầy các loại dược liệu quý hiếm.
“Vân Tông chúng ta giỏi về ám khí, nhưng cũng rất am hiểu về dược lý để tự cứu mình sau mỗi lần hành sự,” hắn giải thích, khi đang cẩn thận pha chế một loại cao thuốc màu xanh lục.
Lăng Nguyệt theo phản xạ lùi lại. “Ngươi làm gì?”
“Đừng sợ. Ta không nhân lúc ngươi bị thương để cướp Băng Tâm Quyết,” Vân Phong nói, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy sự chân thành. “Ta giữ lời hứa. Hơn nữa, nếu ngươi chết bây giờ, ta sẽ không bao giờ biết được bí mật về Huyền Cơ Bảo Khố. Ta còn cần ngươi dẫn đường đến Vân Thủy Tiên Trang.”
Nghe lời giải thích lạnh lùng nhưng hợp lý của hắn, Lăng Nguyệt chần chừ. Nàng cắn răng, cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ vết thương khủng khiếp ở mạng sườn. Vân Phong khẽ nhíu mày.
Hắn nhẹ nhàng làm sạch vết thương bằng rượu thuốc, rồi bôi loại cao xanh lên. Mặc dù thuốc có tác dụng giảm đau, Lăng Nguyệt vẫn rên khẽ. Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán nàng.
Vân Phong dùng một kim chỉ mảnh và vô trùng, bắt đầu khâu vết thương. Động tác của hắn điêu luyện và nhanh chóng, không chút dư thừa, như thể hắn không phải là một kiếm khách mà là một lang y chuyên nghiệp.
Trong khoảnh khắc đó, Lăng Nguyệt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn tập trung cao độ, đôi mắt sắc bén đang theo dõi từng mũi kim. Nàng nhận ra, dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng và gai góc của một kẻ săn thù, Vân Phong là một người đáng tin cậy.
“Cảm ơn,” Lăng Nguyệt nói nhỏ, là lần đầu tiên nàng nói lời cảm ơn với hắn kể từ khi gặp mặt.
Vân Phong không trả lời ngay. Hắn kết thúc mũi khâu cuối cùng, băng bó lại vết thương một cách chắc chắn.
“Đừng cảm ơn ta. Ngươi nợ ta một mạng. Chỉ cần ngươi nhớ điều kiện của chúng ta là được,” hắn nói, nhưng giọng điệu đã mềm đi rất nhiều.
“Nhưng tại sao ngươi lại cứu ta trong trận chiến?” Lăng Nguyệt hỏi tiếp, muốn biết thêm về con người này. “Ngươi rõ ràng có thể lợi dụng sự kiệt sức của ta, hoặc để Hắc Long Hội giết ta rồi cướp Băng Tâm Quyết.”
Vân Phong quay lưng lại, nhìn vào ngọn lửa. “Ta không phải là Quỷ Diện Nhân. Ta có thù, nhưng ta có nguyên tắc. Hơn nữa,” hắn ngừng lại một chút, “ngươi là đệ tử của Kiếm Thánh. Kiếm pháp của ngươi trong sáng và mạnh mẽ. Một người mang trong mình ánh sáng thì không nên chết trong tay của bọn tà ác.”
Lời nói đó của hắn khiến trái tim Lăng Nguyệt khẽ rung động. Hóa ra, đằng sau lớp vỏ thù hận, Vân Phong vẫn giữ được sự kính trọng đối với chính đạo.
Bí Mật Ẩn Sau Băng Tâm Quyết
Sau khi vết thương của Lăng Nguyệt đã ổn định, và độc tính của Vân Phong cũng đã được đẩy lùi, hai người bắt đầu trao đổi thông tin sâu hơn.
Vân Phong nhìn hộp gỗ đàn hương chứa Băng Tâm Quyết. “Ngươi đã mở nó ra chưa?”
Lăng Nguyệt lắc đầu. “Sư phụ dặn, tuyệt đối không được mở ra. Chỉ khi giao cho Cung Liệt Trang chủ mới được xem xét.”
Vân Phong mỉm cười nhẹ. “Vậy thì, ta sẽ kể cho ngươi biết bí mật mà Cung Liệt Trang chủ có thể sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết.”
Hắn kể về một truyền thuyết cổ xưa. Băng Tâm Quyết không phải chỉ là một bí kíp kiếm pháp thông thường. Ba trăm năm trước, nó là một phần của Thiên Tông Cổ Môn, một môn phái huyền thoại có khả năng dùng nội công để điều khiển ngũ hành, bao gồm cả việc chế tạo binh khí có linh tính. Băng Tâm Quyết là phương pháp tu luyện nội công tâm pháp để kích hoạt và sử dụng Hàn Băng Thần Kiếm – một thanh kiếm ẩn trong Huyền Cơ Bảo Khố, được cho là có thể kết thúc mọi cuộc chiến tranh.
“Sư phụ ta cũng từng nói Băng Tâm Quyết có liên quan đến Huyền Cơ Bảo Khố. Nhưng... tại sao Quỷ Diện Nhân lại muốn nó đến vậy? Hắn chỉ là một kẻ tà phái, làm sao có thể dùng được thần kiếm?” Lăng Nguyệt hỏi.
“Bởi vì, Quỷ Diện Nhân không muốn dùng thần kiếm, hắn muốn phá hủy nó,” Vân Phong đáp, ánh mắt trở nên u ám. “Theo Thiên Cơ Đồ mà ta tìm hiểu được, Quỷ Diện Nhân thực chất là một thành viên phản bội của chính Thiên Tông Cổ Môn. Hắn biết cách làm suy yếu sức mạnh phong ấn của thần kiếm, và nếu Băng Tâm Quyết rơi vào tay hắn, hắn sẽ hủy diệt thần kiếm để không ai có thể ngăn cản việc hắn thống trị võ lâm.”
Lời nói của Vân Phong khiến Lăng Nguyệt hiểu ra tầm quan trọng thực sự của nhiệm vụ. Đây không chỉ là việc bảo vệ một bí kíp, mà là bảo vệ sự cân bằng của cả giang hồ.
“Vân Phong, ta tin ngươi,” Lăng Nguyệt nói. Lời này là một cột mốc quan trọng, phá vỡ bức tường lạnh giá giữa hai người. “Ngươi muốn Thiên Cơ Đồ để rửa oan, ta muốn bảo vệ Băng Tâm Quyết để bảo vệ giang hồ. Mục đích của chúng ta là không đối lập. Nếu chúng ta hợp tác, cơ hội thành công sẽ cao hơn.”
Vân Phong gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích. “Cảm ơn sự tin tưởng của ngươi, Lăng Nguyệt. Ta sẽ bảo vệ ngươi đến khi chúng ta đến được Vân Thủy Tiên Trang.”
Trong hang động yên tĩnh, một sự đồng lòng vô hình đã được thiết lập giữa hai con người mang trong mình gánh nặng của quá khứ và trách nhiệm với tương lai. Cả hai ngồi cạnh nhau, cùng nhau luyện công, trao đổi kinh nghiệm. Lăng Nguyệt hướng dẫn Vân Phong cách dùng nội công chính phái để điều hòa sát khí tích tụ trong cơ thể, còn Vân Phong chỉ cho Lăng Nguyệt các bí quyết dùng khinh công và ám khí để thoát hiểm nhanh chóng.
Khoảng cách giữa hai người dần được xóa nhòa. Sự lạnh lùng của Lăng Nguyệt được làm ấm bằng sự chân thành tiềm ẩn của Vân Phong, và sự thù hận của Vân Phong được xoa dịu bằng sự thanh khiết, chính trực của Lăng Nguyệt. Họ biết, con đường phía trước còn rất dài và đầy cạm bẫy, nhưng giờ đây họ không còn cô độc.