Sáng thứ Ba, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớp học chiếu lên những chiếc bàn gỗ, tạo những mảng sáng lấp lánh trên vở trắng. Lâm bước vào lớp với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Cậu biết rằng, hôm nay, rất có thể sẽ lại xuất hiện một mảnh giấy bí ẩn nữa. Cảm giác mong chờ khiến trái tim cậu đập nhanh hơn, và đôi tay cậu khẽ run khi cất cặp sách lên kệ.
Cậu chưa kịp ngồi xuống, đã thấy một mảnh giấy màu xanh nhạt gấp gọn gàng trên bàn. Không ai ở gần để đưa, cũng chẳng có dấu hiệu gì lạ. Lâm háo hức mở ra. Trên mảnh giấy, những dòng chữ mềm mại nhưng tinh tế:
"Hôm nay hãy thử giúp một người bạn mà không để họ biết. Điều nhỏ cũng làm cả ngày trở nên tươi sáng."
Lâm cười khẽ. Ai đó không chỉ quan tâm đến cậu, mà còn muốn cậu nhìn ra những điều tốt đẹp xung quanh, quan sát và chú ý đến bạn bè. Cậu nhìn quanh lớp: Minh đang cầm bút chì cho bạn cùng bàn, Quỳnh cười nói với một người bạn khác, còn Hà lặng lẽ mở sách vở. Tất cả dường như bình thường, nhưng Lâm cảm thấy một sự kết nối lạ kỳ.
Trong giờ Văn, Lâm vẫn không ngừng quan sát từng cử chỉ nhỏ. Cậu thử giúp một người bạn cầm sách rơi mà không để họ phát hiện, đúng như lời nhắn gợi ý. Khi bạn ấy quay lại, Lâm chỉ mỉm cười, cảm giác hạnh phúc len lỏi khắp cơ thể. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, mỗi mảnh giấy không chỉ là lời nhắn, mà còn là một trò chơi tinh tế, khơi dậy những rung động tốt đẹp.
Sau giờ học, Lâm cùng Quỳnh ra sân, nhưng tâm trí cậu vẫn quanh quẩn với những dòng chữ bí ẩn. Quỳnh nhìn cậu, nhíu mày:
– “Lâm, cậu đang nghĩ gì vậy? Trông cậu như đang ở một thế giới khác.”
– “Chỉ là… mấy mảnh giấy đó thôi,” Lâm trả lời, cố tỏ ra bình thường, nhưng má đỏ bừng.
Quỳnh cười: – “Ai đó đang thích cậu đấy. Không phải mình đoán thôi đâu, nhìn biểu hiện của cậu là biết.”
Lâm cười ngượng. Cậu không dám khẳng định gì cả, nhưng trong lòng cảm giác ấm áp và hồi hộp càng mạnh mẽ. Cậu bắt đầu nhận ra rằng mình đang mong chờ những mảnh giấy tiếp theo, và điều đó khiến cậu phấn khích đến lạ thường.
Chiều hôm đó, khi cậu mở cặp, một mảnh giấy khác xuất hiện ngay giữa các cuốn sách. Dòng chữ lần này dài hơn, mang sắc thái tinh nghịch:
"Nếu cậu muốn biết nhiều hơn, hãy để ý những cử chỉ nhỏ. Ai mỉm cười với cậu, ai nhìn cậu lâu nhất… đó có thể là người tôi muốn cậu biết."
Lâm nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú. Cậu bắt đầu quan sát bạn bè cẩn thận hơn: từng cái nhún vai, từng ánh mắt thoáng qua, từng nụ cười vô tình. Mọi thứ đều trở nên quan trọng và đáng chú ý, vì có thể đó là manh mối về người bí ẩn.
Trong vài ngày tiếp theo, mảnh giấy xuất hiện đều đặn. Có lời nhắn khích lệ học tập, có lời nhắn hài hước làm Lâm bật cười, và có lời nhắn tinh tế khiến cậu đỏ mặt. Mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại rung động, và sự tò mò về danh tính người gửi càng tăng.
Một buổi chiều, khi lớp học đang chuẩn bị ra về, Lâm nhận được một mảnh giấy khác, lần này được đặt ngay trên bàn ghế cuối lớp – nơi Hà ngồi. Dòng chữ:
"Đừng tìm ra tôi quá vội. Hãy thưởng thức từng khoảnh khắc, từng trò chơi nhỏ này."
Lâm khẽ cười. Người bí ẩn thật sự biết cách khiến cậu hồi hộp và vui vẻ cùng một lúc. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, không chỉ là những lời nhắn, mà mỗi mảnh giấy còn là cách để người ấy kết nối với cậu, khiến cậu trải qua những rung động đầu đời, vừa bối rối vừa hạnh phúc.
Tối hôm đó, Lâm ngồi trên giường, lật từng mảnh giấy, ghi nhớ từng từ. Cậu cảm thấy một cảm giác chưa từng có: sự hồi hộp xen lẫn thích thú, sự tò mò xen lẫn hạnh phúc. Cậu nhận ra rằng, mùa học trò này không còn bình thường nữa. Nó đã trở thành một trò chơi bí ẩn, một hành trình tìm hiểu và trải nghiệm cảm xúc.
Và Lâm biết chắc rằng, câu chuyện với những mảnh giấy bí ẩn mới chỉ bắt đầu, và trái tim cậu sẽ phải đối mặt với những rung động, những ngây ngô và những giây phút hồi hộp, mà chỉ thời học trò mới có thể mang lại.