bảng tên và lời nhắn bí ẩn

Chương 4: Mảnh giấy đặc biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Năm, lớp học rộn ràng với tiếng cười nói của học sinh. Lâm bước vào lớp với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Cậu biết rằng hôm nay, mảnh giấy bí ẩn có thể sẽ mang đến một bất ngờ đặc biệt.

Ngay khi ngồi xuống bàn, cậu thấy một mảnh giấy gấp cẩn thận đặt ngay giữa vở. Mảnh giấy màu hồng nhạt, khác hẳn với những mảnh giấy trước đây. Lâm khẽ run tay mở ra, và dòng chữ bên trong khiến tim cậu đập nhanh hơn:

"Hôm nay, hãy để trái tim mình cảm nhận. Người khiến cậu mỉm cười mỗi sáng… họ đang nghĩ về cậu."

Lâm nhíu mày, vừa bối rối vừa xúc động. Dòng chữ này không chỉ tinh tế mà còn gợi lên những cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua. Một nụ cười thoáng hiện trên môi, nhưng đồng thời là một loạt câu hỏi trong đầu: liệu người bí ẩn có thật sự biết cậu thích ai? Liệu họ đang quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của cậu mỗi ngày?

Trong suốt buổi học, Lâm khó lòng tập trung. Mỗi khi quay sang bạn bè, cậu đều tự hỏi: liệu ai trong số họ là người bí ẩn? Minh vẫn hồn nhiên, Quỳnh tươi cười trò chuyện với bạn, còn Hà lặng lẽ mở sách. Ánh mắt cậu vô thức tìm kiếm những dấu hiệu: ai nhìn mình lâu hơn, ai hơi đỏ mặt khi gặp ánh mắt cậu, ai có hành động khác thường.

Giờ ra chơi, Lâm bước ra sân trường, nắng chiếu lên mái tóc, làm cậu cảm thấy hưng phấn lạ thường. Cậu kể với Quỳnh về mảnh giấy đặc biệt:

– “Quỳnh… hôm nay có mảnh giấy… khác hẳn. Nó… khiến tớ… không biết phải làm gì.”

Quỳnh cười, ánh mắt lấp lánh: – “Ồ, mảnh giấy hồng à? Chắc chắn là từ crush của cậu. Nhìn biểu hiện của cậu là biết rồi.”

Lâm đỏ mặt, hối hận vì đã vô tình tiết lộ một phần cảm xúc. Nhưng trong lòng, cậu lại cảm thấy một niềm vui lạ thường, khi biết rằng người bí ẩn không chỉ tinh tế mà còn quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Chiều hôm đó, khi Lâm mở cặp sau giờ học, một mảnh giấy khác lại xuất hiện. Lần này, nó không chỉ là lời nhắn, mà còn là một thử thách nhỏ:

"Hãy viết một điều tốt đẹp về một người bạn, nhưng đừng để họ biết. Người biết quan sát sẽ nhận ra."

Lâm suy nghĩ một lúc, rồi quyết định viết một lời khen ngợi kín đáo về Quỳnh, người bạn luôn quan tâm và vui vẻ. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi tưởng tượng Quỳnh đọc được, nhưng cũng lo lắng vì sợ bị phát hiện.

Trong vài ngày tiếp theo, những mảnh giấy tiếp tục xuất hiện, mỗi mảnh một thông điệp khác nhau: có lời nhắn hài hước, lời nhắn lãng mạn nhẹ nhàng, lời nhắn thử thách trí tò mò và khả năng quan sát. Lâm bắt đầu ghi chú từng chi tiết nhỏ: chữ viết, vị trí đặt, thời điểm xuất hiện. Cậu dần nhận ra rằng, mỗi mảnh giấy đều mang một thông điệp tinh tế, không chỉ là lời nhắn, mà còn là cách để người bí ẩn tạo ra một trò chơi bí ẩn và thú vị.

Một buổi tối, Lâm ngồi trên giường, lật từng mảnh giấy trong tay. Cậu cảm thấy trái tim rung động theo từng dòng chữ, từng lời nhắn. Cậu tự hỏi: liệu người bí ẩn là bạn cùng lớp, hay là ai đó mà cậu chưa từng để ý? Liệu họ có biết rằng mỗi lời nhắn đều khiến cậu hồi hộp và mong chờ?

Cậu nhận ra rằng, trò chơi bí ẩn này không chỉ dừng lại ở việc đoán danh tính, mà còn khiến cậu trải qua những rung động đầu đời, những cảm giác ngây ngô nhưng chân thành, những giây phút hồi hộp xen lẫn hạnh phúc. Mỗi mảnh giấy là một phần của mùa học trò, một mùa mà trái tim cậu đang học cách cảm nhận, học cách tin tưởng, và học cách yêu thương theo cách riêng.

Và từ khoảnh khắc ấy, Lâm biết chắc rằng, một hành trình đầy bí ẩn, hồi hộp và lãng mạn đang mở ra trước mắt, với những mảnh giấy, những lời nhắn, và trái tim non nớt nhưng đầy rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×