bảo vật huyền bí

Chương 3: Phát hiện bảo vật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trong rừng linh bí vẫn còn vương vấn hơi sương mỏng, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, tạo thành những dải sáng lung linh trên mặt đất. Lạc Nhi đứng trước hồ nước nhỏ, nơi lần trước năng lượng bảo vật bắt đầu xuất hiện, mắt tinh tường nhìn vào những làn sóng nhấp nhô kỳ lạ. Dưới đáy hồ, ánh sáng xanh nhạt lóe lên, phát ra từ một vật thể hình tròn, có vẻ như đang ẩn náu dưới lớp nước trong vắt.

Hàn Thương đứng bên cạnh, tay nắm cây gậy, nhìn xuống mặt hồ với vẻ kinh ngạc. “Cô… cô nhìn thấy thứ đó sao? Nó… phát sáng…” Giọng chàng trai còn lúng túng nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Lạc Nhi hít một hơi sâu, ánh mắt nghiêm nghị. “Đúng, đó chính là bảo vật. Ta cảm nhận được năng lượng của nó. Nhưng… không chỉ có bảo vật, còn có… một lớp phòng thủ xung quanh.” Cô chỉ tay về phía hồ, nơi mặt nước bỗng nhấp nháy như bị năng lượng bảo vật phản xạ, tạo ra các sóng nước kỳ dị.

Chàng trai bình thường nhíu mày, thắc mắc: “Lớp phòng thủ là gì? Nó sẽ… tấn công chúng ta sao?”

Lạc Nhi lắc đầu, nhưng ánh mắt nghiêm trọng: “Không tấn công trực tiếp, nhưng nếu không cẩn thận, năng lượng sẽ làm chúng ta mất phương hướng, thậm chí gây chấn thương. Chúng ta phải đi chậm, đồng thời tập trung trí lực và nội lực.”

Cô hít một hơi, khởi động khí công, cảm nhận từng dòng năng lượng chạy khắp cơ thể. Năng lượng hồ nước như muốn hòa vào cơ thể cô, dịu dàng nhưng uy lực, vừa kích thích vừa cảnh báo. Hàn Thương đứng nhìn, mắt mở to kinh ngạc. Chàng nhận ra rằng nữ đệ tử ưu tú này không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng điềm tĩnh và tinh tế trong việc đối phó những điều bất thường.

“Đi thôi,” Lạc Nhi nói, giọng đầy quyết tâm. Cô bước lên những tảng đá ngập nước, từng bước nhẹ nhàng nhưng vững vàng. Hàn Thương theo sau, cẩn thận đặt chân, cố gắng không làm nước bắn lên. Mỗi bước đi, ánh sáng từ hồ phản chiếu lên gương mặt hai người, làm họ trông như bước ra từ một bức tranh thần thoại.

Khi họ đi tới giữa hồ, bỗng nhiên mặt nước sủi bọt, một vòng sáng xanh lớn lóe lên, và từ giữa hồ, một hình bóng xuất hiện. Đó là bảo vật huyền bí, một viên ngọc tròn trong suốt, ánh sáng xanh nhạt dần hiện ra như được bao quanh bởi dòng năng lượng. Không chỉ phát sáng, bảo vật còn phát ra những nhịp rung nhỏ, như đang giao tiếp với Lạc Nhi.

“Đó chính là nó…” Lạc Nhi thầm thì, ánh mắt tràn đầy hứng thú. Cô cảm nhận rõ ràng năng lượng bảo vật hòa vào cơ thể mình, kích thích khí công và giác quan, khiến từng lỗ chân lông đều như phát sáng.

Nhưng chưa kịp vui mừng, một chấn động mạnh từ phía rừng vang lên. Cây cối rung lên, lá rơi rào rào, và một linh thú khác xuất hiện, lớn hơn, mạnh mẽ hơn, mắt đỏ rực và lông sáng màu cam. Linh thú này rõ ràng là phòng thủ bảo vật cấp cao hơn, cảnh giác và nguy hiểm hơn hẳn những gì họ từng gặp.

Lạc Nhi lập tức đứng chắn trước Hàn Thương, tay nắm gươm. “Chuẩn bị! Không được sơ suất!” Cô vừa nói vừa quan sát chuyển động linh thú, phân tích điểm yếu và phản xạ của nó.

Hàn Thương hít sâu, trái tim đập mạnh. Lần đầu tiên chàng đứng trước một sinh vật huyền bí nguy hiểm, và cảm nhận rõ rệt sự khác biệt giữa bản thân và nữ chính. Nhưng đồng thời, chàng nhận ra sự dũng cảm trong mình, cảm giác không còn là người bình thường nữa, mà là người đồng hành cùng đệ tử ưu tú này.

Linh thú lao tới, tốc độ kinh khủng, nhưng Lạc Nhi đã chuẩn bị. Cô nhảy lên, gươm quét ngang, tạo ra một vòng ánh sáng xanh chặn đầu linh thú. Hàn Thương nhanh chóng phản ứng, nhặt một tảng đá gần đó và ném vào mắt linh thú, gây phân tâm. Linh thú lùi lại, ánh mắt đỏ rực nhưng chưa rút lui.

Lạc Nhi thấy cơ hội, dùng kỹ thuật khí công tập trung vào gươm, tạo thành vầng sáng màu xanh bao quanh tấn công linh thú. Linh thú rú lên, co mình lại, rồi lao lên phía trên hồ, tạo ra sóng lớn làm cả hai suýt mất thăng bằng. Hàn Thương vội nắm tay Lạc Nhi, giúp cô đứng vững. Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau, và sự rung động tinh tế lan tỏa – lo lắng, hồi hộp, nhưng cũng đầy tin tưởng và kết nối.

Sau vài phút chiến đấu, linh thú cuối cùng cũng rút lui, nhưng không phải vì yếu, mà là bảo vật nhận thấy sự xứng đáng của hai người. Lạc Nhi bước tới, tay nhẹ nhàng chạm vào viên ngọc tròn, và ánh sáng xanh nhạt từ bảo vật dần lan tỏa khắp hồ, dịu dàng nhưng mạnh mẽ.

“Chúng ta làm được rồi…” Lạc Nhi thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Hàn Thương đứng bên, vẫn còn hồi hộp nhưng mỉm cười: “Cô… cô thật tuyệt vời.”

Lạc Nhi ngẩng đầu, nhìn chàng trai bình thường đứng cạnh mình, ánh mắt dịu lại: “Ngươi cũng không tệ đâu. Nếu không có sự nhanh nhạy của ngươi, ta khó mà giải quyết linh thú này.”

Họ cười với nhau, cảm giác gần gũi nhưng chưa quá lộ liễu. Từng khoảnh khắc nhỏ như tay chạm tay, ánh mắt chạm ánh mắt đều khiến tim cả hai đập nhanh, vừa lo lắng vừa ngọt ngào.

Nhưng sự yên bình không kéo dài lâu. Từ phía rừng, tiếng gió rít qua những thân cây như cảnh báo. Lạc Nhi cảm nhận được một mối nguy hiểm khác đang tiến gần, và bảo vật bắt đầu phát sáng mạnh hơn, như muốn cảnh báo họ. Cô quay sang Hàn Thương, giọng nghiêm trọng: “Chúng ta phải rời khỏi đây. Có điều gì đó không ổn.”

Hàn Thương gật đầu, nắm chặt tay cô, cảm giác một phần sức mạnh và sự bình tĩnh của nữ chính truyền sang mình, khiến chàng trai bình thường cảm thấy can đảm hơn. Cả hai cùng nhau rời khỏi hồ, đi sâu vào rừng, nơi những thử thách tiếp theo đang chờ đợi – không chỉ về sức mạnh, mà còn về trí tuệ và lòng tin vào nhau.

Trước khi rừng cây dày đặc che khuất ánh sáng, Lạc Nhi lặng lẽ nhìn bảo vật một lần nữa. Cô biết, hành trình phía trước sẽ còn khó khăn, nguy hiểm hơn, nhưng cùng Hàn Thương bên cạnh, cô cảm thấy lần đầu tiên, trái tim mình không cô đơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×