bắt buộc hợp tác, rốt cuộc thì yêu

Chương 3: Chiến tranh lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba của dự án, Lâm Tĩnh bước vào văn phòng với tâm trạng pha trộn giữa hứng thú và lo lắng. Hợp tác trực tiếp với Hàn Dương – CEO lạnh lùng, hoàn hảo và tỉ mỉ – đã khiến cô nhận ra rằng công việc lần này không hề dễ dàng. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được sự hấp dẫn kỳ lạ từ ánh mắt sắc bén và những cử chỉ “không giận dữ nhưng nghiêm túc” của anh.

Vừa bước vào phòng, cô đã nghe tiếng Hàn Dương lạnh lùng:

“Cô đến muộn năm phút.”

Lâm Tĩnh đỏ mặt, giọng bối rối: “D-dạ… xin lỗi, hôm nay tôi gặp chút vấn đề ngoài đường…”

Anh chỉ nhếch mép, không nói gì thêm, ánh mắt dán vào màn hình máy tính. Lâm Tĩnh thở dài trong lòng: “Anh này đúng kiểu vừa lạnh vừa khó hiểu… nhưng mà mình lại không sao rời mắt được.”

Sáng nay, họ phải đối diện với xung đột dữ dội trong công việc. Nhiệm vụ là phân tích báo cáo đối thủ và đề xuất chiến lược kinh doanh, nhưng cách làm việc của hai người hoàn toàn trái ngược.

“Cô không thể dựa hoàn toàn vào số liệu cũ,” Hàn Dương nói, giọng lạnh lùng nhưng sắc bén như dao cạo. “Cần thêm khảo sát trực tiếp và dữ liệu cập nhật.”

Lâm Tĩnh nhíu mày, trả lời: “Nhưng nếu quá tập trung vào khảo sát, chúng ta sẽ trễ hạn. Tôi nghĩ số liệu cũ đủ làm cơ sở để đưa ra đề xuất sơ bộ.”

Hàn Dương hít một hơi sâu, nhấn mạnh từng chữ: “Đề xuất sơ bộ có thể, nhưng nếu muốn thắng, cô phải làm tốt hơn.”

Lâm Tĩnh bực mình, giọng cứng: “Tôi không thiếu nỗ lực, anh cứ yên tâm. Tôi biết cách cân bằng thời gian!”

Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, không khí căng như dây đàn. Những người xung quanh cũng cảm nhận được sự xung đột, không ai dám chen vào.

Trong lúc cãi nhau, Lâm Tĩnh vô tình đẩy laptop rơi xuống sàn. Hàn Dương phản xạ nhanh, chộp lấy trước khi thiết bị va vào góc bàn.

“Cẩn thận!” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng tay chắc chắn giữ laptop.

Lâm Tĩnh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận: “Tôi cũng biết cẩn thận, không cần anh nhắc!”

Hàn Dương nhếch mép, ánh mắt lộ ra một chút hơi mềm mà cô không nhận ra ngay. “Người này… cứ lúng túng trước mình, vừa bực vừa thú vị.”

Cô thầm thở dài, cố tập trung làm việc. Sự căng thẳng vừa nãy khiến cả hai trở nên cẩn trọng hơn, đồng thời dần hiểu nhau hơn.

Buổi chiều, họ bắt đầu chia sẻ số liệu và phân tích từng chi tiết. Lâm Tĩnh phát hiện một số lỗi trong bảng tính của Hàn Dương, nhưng ngần ngại chưa dám nói. Cuối cùng, cô mạnh dạn:

“Anh Hàn, tôi nghĩ chỗ số liệu này cần kiểm tra lại. Có vẻ chưa trùng khớp với khảo sát mới.”

Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt sắc bén, nhưng không giận dữ. Thay vào đó, anh cười nhạt:

“Đúng. Cô thật sự tinh mắt. Tôi đánh giá cao việc cô dám chỉ ra lỗi của tôi.”

Lâm Tĩnh ngạc nhiên, mắt tròn xoe: “Anh… anh khen mình sao?”

Anh nhún vai, giọng bình thường: “Đơn giản là sự thật. Đừng nghĩ tôi luôn lạnh lùng.”

Khoảnh khắc này khiến trái tim Lâm Tĩnh lỡ nhịp, nhưng cô kịp lấy lại bình tĩnh, tiếp tục công việc.

Trong giờ làm, Hàn Dương giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng: liên hệ các đối tác để xác thực số liệu. Nhiệm vụ này đòi hỏi kỹ năng giao tiếp và sự linh hoạt cao.

“Đừng lo, tôi sẽ hướng dẫn cô,” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng hơi khẽ nhún vai.

Lâm Tĩnh vừa thấy bực bội vừa cảm giác ấm áp lạ thường. “Anh này… vừa khó chịu vừa… lo lắng cho mình nữa sao?”

Cô nhận nhiệm vụ, bắt đầu liên hệ từng đối tác. Trong khi đó, Hàn Dương ngồi cạnh, theo dõi, thỉnh thoảng chỉ ra những chi tiết cần chỉnh sửa. Hai người vẫn “cãi nhau” qua email, qua chat, nhưng mỗi lần vậy, họ lại hiểu nhau hơn, hợp tác ăn ý hơn.

Đến cuối ngày, cả hai mệt mỏi, ngồi nghỉ ở phòng hội nghị vắng. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên mặt bàn, không khí yên lặng.

Lâm Tĩnh thở dài: “Hôm nay thật mệt…”

Hàn Dương im lặng một chút, rồi hỏi: “Cô có muốn tôi giúp phân loại dữ liệu không? Có thể giảm tải cho cô.”

Cô ngạc nhiên, nhưng gật đầu: “Dạ… cảm ơn anh.”

Trong khi anh hướng dẫn cô, ánh mắt lướt qua cô một cách tinh tế. Không lạnh lùng, cũng không gay gắt, chỉ là quan tâm. Lâm Tĩnh thấy tim mình nhói nhẹ, rồi thầm nghĩ: “Người này… thật khó hiểu, nhưng lại khiến mình muốn hiểu thêm.”

Khi đồng hồ điểm 8 giờ tối, cô và Hàn Dương rời văn phòng. Hai người bước ra thang máy, không ai nói lời nào. Không khí im lặng, nhưng không căng thẳng nữa.

Trước khi thang máy đóng, Hàn Dương bất ngờ nói:

“Ngày mai, cô nên ngủ đủ giấc. Nếu tiếp tục làm việc trong trạng thái mệt mỏi, hiệu quả sẽ giảm.”

Lâm Tĩnh đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh này… sao vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm nhẹ như vậy… đúng kiểu khiến tim mình loạn nhịp.”

Và khi thang máy đóng cửa, cô biết rằng cuộc chiến công việc này vừa bắt đầu, nhưng cũng sẽ là nơi tình cảm nảy sinh, từ những xung đột, va chạm, và cả những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng ấm áp.

Buổi tối, cô ngồi trước laptop, xem lại báo cáo ngày hôm nay, tâm trạng vẫn rối bời. Mỗi lần nghĩ đến Hàn Dương, tim cô lại nhói nhẹ – vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa có chút mong chờ.

Cô thầm nhủ: “Ngày mai chắc chắn sẽ còn nhiều ‘chiến tranh lạnh’ nữa… và mình sẽ phải chuẩn bị tinh thần.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×