Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh bước vào văn phòng với tâm trạng pha trộn giữa hồi hộp và căng thẳng. Dự án lần này đã bắt đầu đi vào giai đoạn quan trọng, và cô biết rằng mọi sai sót đều có thể khiến Hàn Dương nổi giận. Thế nhưng, trái tim cô vẫn lặng lẽ hồi hộp vì những khoảnh khắc hôm qua – ánh mắt quan tâm, giọng nói dịu dàng hiếm hoi, và cả cảm giác tim mình đập loạn nhịp khi anh chỉ nhẹ nhàng hỏi han cô.
Vừa bước vào phòng, cô nhìn thấy Hàn Dương đang cúi đầu trước màn hình máy tính, trông nghiêm trọng hơn mọi ngày. Anh không hề nói lời chào, chỉ nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Lâm Tĩnh hít một hơi sâu, cố gắng kiềm nén cảm giác run rẩy và tiến đến bàn làm việc.
Sáng nay, cả hai sẽ phải trực tiếp trình bày dự án với một khách hàng quan trọng, một tập đoàn nước ngoài đã quan sát công ty Tinh Huy từ lâu. Đây là cơ hội lớn, nhưng đồng thời cũng là cơn ác mộng đối với một người mới như Lâm Tĩnh.
Khi buổi họp bắt đầu, mọi thứ dường như ổn cho đến khi một sự cố bất ngờ xảy ra. Trong lúc Lâm Tĩnh đang trình bày phần phân tích thị trường, máy chiếu bất ngờ tắt. Cả phòng họp tối đi trong vài giây, khiến cô hoảng hốt, giọng run:
“Ô… xin lỗi, máy chiếu… chắc là…”
Hàn Dương lập tức đứng dậy, tiến đến bảng điều khiển, tay nhanh nhẹn bật nguồn và kiểm tra kết nối. “Cô không cần lo, sự cố kỹ thuật là bình thường. Tiếp tục đi,” giọng anh vẫn lạnh, nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng nhẹ.
Lâm Tĩnh thở phào, tiếp tục trình bày, nhưng tim cô vẫn đập mạnh. Trong lúc đó, Hàn Dương đứng cạnh, sẵn sàng hỗ trợ, đôi khi đưa tay chỉnh slide, chỉ dẫn nhẹ nhàng nhưng rất chính xác. Cô nhận ra rằng, sự xuất hiện của anh khiến cô vừa căng thẳng vừa an tâm.
Sau vài phút, sự cố kỹ thuật được khắc phục, nhưng đúng lúc đó, một đối tác nước ngoài hỏi một câu hỏi khó về dữ liệu thị trường mà Lâm Tĩnh chưa chuẩn bị. Cô đứng lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Hàn Dương nhanh chóng nhìn cô, nhíu mày, và thốt lên:
“Cô chưa chuẩn bị dữ liệu về khu vực Bắc Kinh. Để tôi giải thích.”
Và chỉ trong vài giây, anh trình bày rõ ràng, logic, và thuyết phục khách hàng. Lâm Tĩnh vừa cảm thấy xấu hổ vì mình chưa đủ chuẩn bị, vừa cảm giác hạnh phúc kỳ lạ vì anh đã cứu cô. Trong lòng cô nảy lên một suy nghĩ: “Anh này… vừa nghiêm khắc vừa quan tâm… thật là… không thể bỏ qua được.”
Khi buổi họp kết thúc, khách hàng tỏ ra hài lòng, và Hàn Dương chỉ nhìn cô, gật nhẹ. Lâm Tĩnh đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui khó tả.
Chiều hôm đó, khi trở về văn phòng, Hàn Dương gọi cô lại bàn. “Hôm nay cô đã gặp tình huống bất ngờ, nhưng xử lý khá ổn. Tuy nhiên, cô cần luyện phản xạ để ứng phó tốt hơn.”
Lâm Tĩnh gật đầu, giọng nhỏ: “Dạ, tôi sẽ cố gắng…”
Anh nhún vai, giọng lạnh lùng: “Cố gắng thôi là chưa đủ. Cần chuẩn bị trước mọi tình huống.”
Cô thầm nghĩ: “Anh ấy cứ nghiêm khắc như vậy… nhưng lần nào cũng muốn giúp mình… thật là…”
Ngay sau đó, sự cố tiếp theo xuất hiện. Một tệp dữ liệu quan trọng bị mất trong máy chủ. Lâm Tĩnh hoảng hốt, lập tức báo cáo Hàn Dương. Anh đứng dậy, nhanh chóng vào hệ thống kiểm tra, nhưng máy chủ bị lỗi.
“Cô không được hoảng loạn,” Hàn Dương nói, giọng bình tĩnh, tay nhanh nhẹn thao tác trên máy tính. “Chúng ta sẽ lấy dữ liệu dự phòng.”
Cô theo sát, nhưng vẫn cảm thấy tim đập mạnh. Không khí căng thẳng khiến cô nhớ lại những lần trước, khi anh cứu cô khỏi lỗi laptop hay chỉnh slide. Lúc này, ánh mắt anh tập trung, thần thái nghiêm túc, nhưng từng cử chỉ đều cực kỳ chuẩn xác và dứt khoát.
Cuối cùng, dữ liệu được khôi phục, và Hàn Dương thở dài nhẹ, quay sang cô:
“Cô thấy chưa, bình tĩnh là quan trọng nhất.”
Lâm Tĩnh vừa mệt vừa bối rối, thầm nghĩ: “Người đàn ông này… thật sự có sức hút kỳ lạ. Cứ mỗi lần giúp mình, tim mình lại loạn nhịp.”
Buổi chiều trôi qua với hàng loạt tình huống bất ngờ, khiến cả hai phải phối hợp nhịp nhàng. Trong quá trình này, Lâm Tĩnh nhận ra rằng, dù cô không muốn thừa nhận, sự căng thẳng, những xung đột, và cả sự giúp đỡ của Hàn Dương đang dần khiến cô bị cuốn hút.
Khi văn phòng vắng dần, Hàn Dương bước đến bàn cô, giọng bình thường nhưng ánh mắt có chút khác lạ:
“Ngày mai, hãy chuẩn bị tốt hơn. Không ai muốn gặp sự cố bất ngờ, nhưng nếu đã xảy ra, cần xử lý nhanh và thông minh.”
Lâm Tĩnh đỏ mặt, gật đầu. Cô biết rằng những ngày tới sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời, trái tim cô cũng đang bắt đầu nhạy cảm hơn với những hành động, ánh mắt và cả giọng nói của Hàn Dương.
Trên đường về nhà, cô ngồi trong taxi, suy nghĩ về ngày hôm nay. Mỗi tình huống bất ngờ, mỗi lần Hàn Dương cứu cô khỏi rắc rối, đều khiến trái tim cô rung động. Cô thầm nhủ: “Dự án này… không chỉ là công việc nữa… mà còn là nơi mình học cách hiểu và… có thể là thích anh ấy.”
Buổi tối, cô mở laptop, xem lại dữ liệu, chuẩn bị cho ngày mai, nhưng tâm trí vẫn lang thang về ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quan tâm của Hàn Dương. Và cô biết rằng sự hợp tác bắt buộc này đã bắt đầu chuyển sang một chiều hướng mới, nơi xung đột, áp lực, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào sẽ song hành, tạo nên những ngày vừa căng thẳng vừa ngập tràn cảm xúc.