Bẫy Mật Ngọt

Chương 4: Người đàn bà để lại giai điệu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 4: Người đàn bà để lại giai điệu


6 giờ sáng.
Café Thanh Thủy đã mở. Một vài vị khách sớm ngồi rải rác cạnh cửa sổ, tay ôm cốc cà phê nóng, lặng lẽ nhìn mặt hồ mờ sương.

Phong đứng bên vỉa hè, tay đút túi áo trench coat, ánh mắt lặng lẽ dõi qua ô kính tím nhạt.
Anh đã đến sớm — không phải để tìm người, mà để tìm lại điều gì đó anh chưa kịp hỏi khi cô rời đi.
Lúc này, trong anh không còn là sự tò mò của một tay săn mồi.
Mà là cảm giác: nếu không quay lại ngay, sẽ mất thứ gì đó mãi mãi.


Người phục vụ là một cô gái trẻ, tầm hơn hai mươi, tóc buộc thấp, ánh mắt buồn như người hay đọc sách đêm khuya.

– “Chào anh. Anh dùng gì ạ?”
– “Cho tôi bàn trong góc. Cạnh piano.”
– “Anh chơi đàn à?” – cô hỏi, cười nhè nhẹ.
– “Không phải hôm nay.”

Phong ngồi xuống. Quán vẫn yên tĩnh. Nhạc chưa bật. Gió từ hồ lùa vào khe cửa, se lạnh và thơm mùi cỏ ướt.

Anh quay sang hỏi:
– “Người con gái hôm qua… chơi đàn ở đây. Cô ấy hay tới à?”
– “Anh nói chị Vy à?”
– “Chị Vy…” – Anh lặp lại, lần đầu nghe tên đó từ miệng người khác – “Cô ấy hay chơi bản gì sau Chiều một mình qua phố?”

Cô phục vụ hơi ngạc nhiên.

– “Anh là bạn Vy thật à?”
– “Tôi nghĩ... chưa đủ để gọi là bạn. Nhưng đủ để muốn nghe tiếp câu chuyện cô ấy chưa kể.”


Cô gái mỉm cười, rồi đi vào phía trong.
Một lát sau quay ra, tay cầm theo… một cuốn sổ nhỏ màu xám tro, gáy da đã cũ.

– “Chị Vy hay để cuốn này gần đàn. Em nghĩ chị không cố tình quên, nhưng mỗi lần quay lại đều để ở đúng chỗ cũ. Như thói quen.”

Phong nhận lấy. Tay anh hơi run.

Bìa ngoài không ghi gì. Chỉ có một dòng chữ mờ:
“Vết thương – viết bằng nốt nhạc.”


Trang đầu là nét chữ nghiêng nhẹ, mềm nhưng không nữ tính kiểu cầu kỳ.
chữ của người từng học nhạc bài bản, nhưng sau này viết để giữ lại cảm xúc – không phải để ai đọc.

Có vài bản nhạc Trịnh chép tay. Có đoạn ký âm ngắt quãng. Có trang giữa chừng bỏ trống.
Và rồi… một bản chưa có lời.
Chỉ gạch ngang:

“Ngày không em – bản chưa thành.”

Phong nhìn lâu.

Đây không phải nhạc Trịnh. Là một bản khác – lối chơi giống, hòa âm tương tự, nhưng giai điệu có chỗ rất riêng.
Có thể… Vy viết.


Anh bước đến piano.
Không khách nào để ý. Quán vẫn yên ắng.
Anh mở đàn. Tay đặt nhẹ lên phím.

Không phải để thể hiện.
Mà để lắng nghe tiếng của chính mình khi lần đầu chạm vào một bản nhạc chưa lời – như thể đang đọc một bức thư chưa gửi.


Phong chơi bản đó.
Chậm rãi. Mỗi nốt vang lên như trôi qua cổ họng anh thành một cảm giác. Không tên.

Và anh không biết…
ở ngoài cửa, Vy đã đứng đó từ khi bản nhạc bắt đầu.


Cô không bước vào.
Chỉ đứng, dựa vai vào khung cửa tím.
Gió đẩy tóc cô rối nhẹ.
Cô nghe, như người từng nghe chính mình.
Và lần đầu tiên, cô thấy Phong không còn là gã đàn ông đầy tự tin, thích kiểm soát mọi thứ.

Anh đang nghe lại chính mình qua tay cô.

Khi bản nhạc dừng lại, Phong không quay đầu.
Nhưng giọng anh cất lên – trầm, chắc, không cần thấy người vẫn biết:

– “Cô viết bản này… cho ai?”

Một lúc lâu, không có tiếng trả lời.

Cho đến khi Vy khẽ nói, rất khẽ, sau lưng anh:

– “Cho người không bao giờ nghe được nữa.”

Phong quay lại.
Vy đứng đó. Gương mặt không còn tĩnh. Không còn lạnh.
Chỉ còn ánh mắt vừa bất ngờ vừa… mệt.

– “Tôi không nghĩ… anh tìm ra được nó.”
– “Tôi không tìm. Nó tìm tôi.”

Cả hai nhìn nhau. Không ai mỉm cười.

Chỉ có tiếng gió rít nhẹ ngoài hồ.
Và cuốn sổ vẫn còn mở trên giá đàn – như một lời mời gọi lặng thinh.


Lần này, người rút lui là Vy.
Cô không quay đi gấp.
Chỉ bước chậm, qua ngang Phong, để lại một câu:

– “Nếu anh muốn biết hết bản nhạc đó… thì phải chơi đến tận cuối. Nhưng tôi không chắc… anh chịu được.”

Phong không nói.
Cũng không cần.

Bởi lần đầu tiên, anh thấy mình sẵn sàng nghe một bản nhạc… dù nó kết thúc bằng im lặng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!