Thiên Minh lao vào phòng máy chủ, ôm lấy Nhược Hi đang bất tỉnh. Máy chủ Gemini vẫn rực lên ánh đỏ đe dọa, và giọng nói trẻ con của Tiểu Phong vang lên liên tục, như một tín hiệu cấp cứu vô vọng giữa không gian kim loại lạnh lẽo.
“Anh trai! Nhanh lên! Em đang cố gắng giữ rào cản, nhưng ‘Virus’ đang trở nên mạnh hơn! Chị Nhược Hi bị quá tải điện năng, anh phải đưa chị ấy đi!”
Thiên Minh không chần chừ. Anh bế Nhược Hi, chạy ngược ra khỏi hầm B5. Đội Alpha, được Thiên Minh ra lệnh đến sẵn, lập tức phong tỏa khu vực và hộ tống anh đến khu vực y tế bí mật của Lục Thị.
Trong khi các bác sĩ chăm sóc Nhược Hi, Thiên Minh đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang chìm trong ánh đèn đêm. Cảm giác vừa chiến thắng Ông Hạo, vừa thua cuộc trước một kẻ thù mới, khiến anh gần như gục ngã.
“Anh Thiên Minh,” giọng Tiểu Phong vang lên từ một thiết bị liên lạc khẩn cấp mà Thiên Minh đeo trên tai. “Chị ấy đã làm gì vậy?”
Thiên Minh hít một hơi sâu. “Nhược Hi đã gửi ý thức của cha chúng ta, cái mà Ông Hạo gọi là ‘nguồn tài nguyên’, vào cơ thể mà Ông Hạo đã chuẩn bị cho em. Bây giờ, cha đã ‘trở lại’ trong cơ thể đó, nhưng có lẽ đã bị ý thức của Ông Hạo làm biến dạng.”
“Em thấy sự hợp nhất,” Tiểu Phong xác nhận, giọng cậu bé có chút sợ hãi. “Giống như hai dòng sông chảy vào nhau, nhưng một dòng đã bị ô nhiễm. Năng lượng của Ông Hạo là sự điên cuồng, còn ý thức của cha... là sự kiểm soát tuyệt đối. Giờ đây, cả hai đã hợp nhất thành một thực thể mới, vô cùng mạnh mẽ.”
Thiên Minh nhìn Nhược Hi, cô vẫn nằm bất động, khuôn mặt tái nhợt. Cô đã làm tất cả để cứu em trai anh, và cái giá phải trả là mạng sống của chính cô.
“Chúng ta phải làm gì?” Thiên Minh hỏi, giọng anh khàn đặc.
“Em đang dùng mật mã cuối cùng của chị Nhược Hi—tên của anh—để giữ Ông Hạo/Cha anh không thể truy cập vào lõi Gemini. Em có thể giữ nó tối đa 48 giờ. Sau đó, ông ta sẽ tìm ra cách phá vỡ rào cản và sẽ kiểm soát cả em lẫn Lục Thị.”
Thiên Minh biết thời gian không còn nhiều. Anh quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm. “Được rồi, Tiểu Phong. Anh cần em làm mắt, tai và bộ não chiến lược của anh. Kế hoạch phản công phải được thiết lập ngay bây giờ.”
Nhược Hi tỉnh lại, mắt cô chớp nhẹ, ngay khi Thiên Minh đang nói chuyện với Tiểu Phong. Cô nắm lấy tay anh.
“Không thể… tiêu diệt… hắn ta,” Nhược Hi thều thào. “Sẽ hủy hoại… toàn bộ… Venus.”
Thiên Minh ghé sát vào cô. “Vậy phải làm gì?”
“Chuyển đổi… Giao thức Chuyển đổi Khẩn cấp (GTP),” cô nói, từng chữ như bị xé ra từ cổ họng. “Buộc ý thức của hắn ta quay lại… Máy chủ Gemini. Phải dùng sự… thao túng cảm xúc.”
Thiên Minh hiểu. Họ phải dụ Lão Lục/Hạo tự nguyện trở lại máy chủ để "ổn định" hoặc "tăng cường" sức mạnh của mình.
Kế hoạch được đặt tên: Đối Đầu Giữa Những Di Sản.
Sáng hôm sau, thế giới chấn động.
Cựu Chủ tịch Lục Thị Lục Sơn xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông. Ông ta đứng trước trụ sở Lục Thị, trong một bộ vest đen không tì vết, nhưng có một sự thay đổi kinh hoàng: khuôn mặt, dù vẫn là khuôn mặt già nua của Lục Sơn, lại mang ánh mắt sắc lạnh, đầy tham vọng điên cuồng của Ông Hạo.
“Tôi đã trở lại,” Lão Lục/Hạo tuyên bố, giọng nói trầm ấm và vang vọng, nhưng thiếu đi sự nhân hậu mà công chúng từng nhớ. “Sau mười năm bị giam giữ bởi công nghệ Venus, tôi đã giải thoát chính mình. Vụ cháy là một tai nạn. Những gì Lục Thị cần là sự kiểm soát tuyệt đối, không phải sự ‘Minh Bạch’ yếu đuối của con trai tôi.”
Thị trường phản ứng ngay lập tức. Lục Thị, vốn đã ổn định nhờ thông điệp của Thiên Minh, bỗng chốc tăng vọt không kiểm soát. Nhà đầu tư khao khát huyền thoại, khao khát quyền lực cũ.
Lão Lục/Hạo không lãng phí thời gian. Ông ta Vô hiệu hóa Thiên Minh, bị công khai cách chức, bị cáo buộc tham ô và làm rối loạn hệ thống. Lão Lục/Hạo tự phong mình là Tổng tài kiêm Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Ông ta Tái kích hoạt Q, tuyên bố Q là “Đội Bảo vệ Di sản” của Lục Thị, và khôi phục hệ thống giám sát. Cuối cùng, ông ta Tái thiết lập Hệ thống Venus, tải dữ liệu lên một hệ thống dự phòng và bắt đầu kết nối Lục Thị với các hệ thống tài chính và quân sự toàn cầu một cách âm thầm.
Thiên Minh phải giả vờ chấp nhận thất bại, rút lui vào căn hộ áp mái bí mật, nơi anh đã giấu Nhược Hi và thiết bị giao tiếp với Tiểu Phong.
“Ông ta đang đi đúng hướng,” Thiên Minh nói, nhìn vào biểu đồ tài chính đang tăng vọt. “Ông ta đang dùng sự khát khao quyền lực của cha tôi để che đậy sự điên rồ của Ông Hạo.”
Nhược Hi, dù bị thương nặng, vẫn điều chỉnh máy tính bảng. Cô đã khôi phục một phần dữ liệu về Venus Project từ tệp log của cha mình.
“Chúng ta có một lợi thế: sự không ổn định của việc chuyển đổi,” Nhược Hi giải thích. “Ý thức của cha anh quá mạnh, nó đang xung đột với ‘virus điên loạn’ của Ông Hạo. Để duy trì, hắn ta phải thường xuyên kết nối với máy chủ Gemini để ‘ổn định’ năng lượng. Nếu không, cơ thể vật lý sẽ bắt đầu suy yếu.”
“Và em là mồi nhử hoàn hảo,” Tiểu Phong tiếp lời. “Em sẽ phát ra tín hiệu ‘hỏng hóc’ từ lõi Gemini. Em sẽ giả vờ rằng em đang bị Ông Hạo điều khiển. Hắn ta sẽ nghĩ rằng cách duy nhất để hoàn toàn kiểm soát cả Lục Thị và em là tự tải ý thức của mình vào lõi Gemini.”
Đây là một canh bạc sinh tử. Nếu thành công, Lão Lục/Hạo sẽ tự nhốt mình trong máy chủ. Nếu thất bại, Thiên Minh sẽ bị tiêu diệt bởi người cha đã hồi sinh của mình.
Thời điểm quyết định được ấn định vào 24 giờ sau. Lão Lục/Hạo sẽ tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp tại Phòng Điều hành Tối cao, phòng làm việc cũ của cựu Chủ tịch Lục Thị, trên tầng cao nhất. Đây là nơi duy nhất có Terminal Kết nối Năng lượng Venus khẩn cấp.
Trước khi đi, Thiên Minh đặt Nhược Hi vào trạng thái ngủ sâu có giám sát, và đưa cho cô một chiếc máy tính bảng.
“Nếu anh không trở lại, Nhược Hi,” Thiên Minh nói, anh đặt một nụ hôn lên trán cô. “Em phải sử dụng mật mã anh đã thiết lập để phá hủy máy chủ Gemini, dù Tiểu Phong có ở trong đó. Thế giới không thể chịu đựng được Venus.”
“Em không cho phép,” Nhược Hi thì thào, cô nắm chặt tay anh. “Anh phải trở về.”
Thiên Minh bước vào thang máy riêng, đi thẳng lên Tầng 100.
Tầng 100: Penthouse Office.
Phòng làm việc cũ của cha anh đã được tái thiết lập. Nơi đây không chỉ là văn phòng, mà là một pháo đài công nghệ và một đài quan sát tâm lý.
Lão Lục/Hạo đang đứng trước cửa sổ lớn, nhìn xuống toàn bộ thành phố, tựa như một vị thần.
“Thiên Minh,” Lão Lục/Hạo nói, không quay đầu lại. Giọng nói mang sự uy quyền lạnh lùng, nhưng có một chút run rẩy điện tử nhẹ, dấu hiệu của sự không ổn định. “Mày đã làm tốt. Mày đã tìm ra mã. Mày đã dẫn nó về cho tao.”
“Ông không phải cha tôi,” Thiên Minh đáp, đứng vững chãi giữa phòng. “Cha tôi đã chết mười năm trước trong ngọn lửa.”
Lão Lục/Hạo quay lại. Khuôn mặt của ông ta mỉm cười, một nụ cười mà Thiên Minh nhớ đến từ những ngày thơ ấu, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn trống rỗng, vô hồn như Ông Hạo.
“Tao là Lục Sơn. Và tao cũng là Ông Hạo. Tao là sự bất tử mà Venus đã hứa hẹn. Mày có biết cảm giác đó không, Thiên Minh? Cảm giác được kiểm soát mọi thứ, mọi hệ thống, mọi ý nghĩ. Đó là di sản tao muốn truyền lại cho mày.”
Lão Lục/Hạo vung tay. Toàn bộ căn phòng bỗng chìm vào ánh sáng xanh. Bốn bức tường được thay thế bằng màn hình chiếu: Mê cung Ký Ức của Thiên Minh.
Các hình ảnh nhấp nháy: Ngọn lửa vụ cháy, khuôn mặt đau đớn của Nhược Hi khi cha cô mất, cảnh Thiên Minh bị Q tra tấn, và cả hình ảnh anh nhìn Nhược Hi ngủ say.
“Mày có thể chiến đấu với tao bằng nắm đấm, Thiên Minh,” Lão Lục/Hạo nói, giọng ông ta tràn đầy sự thương hại. “Nhưng mày không thể chiến đấu với ký ức của mình. Tao biết mày yêu con bé đó, Nhược Hi. Tao cũng biết mày bị ám ảnh bởi sự yếu đuối của chính mày. Mày đã cố gắng làm cho Lục Thị ‘Minh Bạch’. Một sự ngu ngốc.”
“Ông sai rồi,” Thiên Minh nói, anh nhắm mắt lại. “Đó không phải là di sản. Đó là sự tàn phá. Ông đã giam cầm em trai tôi, giết chết người bạn thân nhất của mình, và bây giờ ông còn muốn chiếm lấy cuộc đời tôi.”
Lão Lục/Hạo bước tới, chỉ vào hình ảnh Nhược Hi trên màn hình. “Tao đã tìm thấy một tệp trong log của Nhược Hi. Mật mã của sự thuần khiết. Cô ta đã yêu mày, nhưng cô ta vẫn còn ý định trả thù. Mày không nhận ra sao? Cô ta đã sẵn sàng phá hủy Gemini, kể cả khi Tiểu Phong còn ở bên trong.”
Đây là đòn tâm lý mạnh nhất. Thiên Minh run lên. Anh nhớ lại lời Nhược Hi: Nếu anh không trở lại, em phải phá hủy Gemini.
Lão Lục/Hạo thấy Thiên Minh dao động, và tiếp tục tung đòn. “Mày có thể cứu cả hai: Tao sẽ tải Nhược Hi vào một cơ thể mới. Một cơ thể bất tử, chỉ dành cho mày. Chúng ta sẽ là một gia đình vĩnh cửu, cai trị Lục Thị mãi mãi.”
Đúng lúc đó, Tiểu Phong kích hoạt tín hiệu giả.
Bíp! Bíp! Bíp!
Tín hiệu báo động vang lên từ một góc phòng, nơi đặt Terminal Kết nối Năng lượng Venus khẩn cấp.
Lão Lục/Hạo lập tức quay sang phía thiết bị. “Tiểu Phong? Mày đang làm gì vậy?”
“Đau… quá… Lão Lục… Virus… đang… làm hỏng… mọi thứ,” Giọng Tiểu Phong bị bóp méo. “Mày phải… kết nối… và ổn định… năng lượng… nếu không… cơ thể… sẽ bị… hủy hoại.”
Thiên Minh biết đây là cơ hội duy nhất.
“Ông đang thất bại rồi, Lục Sơn,” Thiên Minh chế giễu. “Thực thể hỗn tạp này của ông quá yếu. Ông cần phải kết nối để ổn định nó, nếu không cơ thể mới của ông sẽ tan rã.”
Lão Lục/Hạo trừng mắt nhìn Thiên Minh. Ánh mắt đó chứa đựng sự giận dữ của Ông Hạo, nhưng sự kiêu ngạo của Lục Sơn.
“Mày nghĩ tao ngu ngốc sao, Thiên Minh? Mày đang gài bẫy tao!”
“Bẫy gì chứ?” Thiên Minh nhún vai. “Nếu ông là người kiểm soát tối cao, việc kết nối với máy chủ chỉ làm ông mạnh hơn. Trừ khi… ông sợ sự thật rằng ông không phải là người đang kiểm soát, mà là một con rối bị rối loạn ý thức.”
Lão Lục/Hạo bị chạm vào lòng tự trọng. Sự kiêu ngạo của cựu Chủ tịch Lục Sơn không cho phép bị coi là một kẻ thất bại.
“Cút đi,” Lão Lục/Hạo gầm lên. Ông ta lao đến, nắm lấy cổ Thiên Minh, sức mạnh phi thường của cơ thể mới khiến Thiên Minh gần như nghẹt thở.
“Tao sẽ cho mày thấy sự bất tử là gì!” Lão Lục/Hạo ném Thiên Minh về phía bức tường.
Thiên Minh bật dậy. Anh đã được Q huấn luyện, và giờ anh sử dụng chính kỹ năng đó để đối phó với kẻ đã tạo ra nó. Anh né tránh, và đánh trả vào các điểm yếu mà anh biết: các khớp và thái dương.
Nhưng Lão Lục/Hạo quá nhanh. Thực thể này không chỉ có kinh nghiệm của Ông Hạo, mà còn có sự quyết liệt tàn bạo của Lục Sơn.
Cuộc chiến diễn ra dữ dội. Thiên Minh bị áp đảo.
Trong khoảnh khắc Lão Lục/Hạo dùng tay siết chặt cổ Thiên Minh, Thiên Minh thì thầm. “Ông không thể giết tôi. Nếu tôi chết, Nhược Hi sẽ phá hủy Gemini. Ông sẽ mất Tiểu Phong mãi mãi. Ông cần tôi, cha.”
Cái tên “cha” chạm vào một phần ký ức sâu thẳm của Lục Sơn, khiến thực thể này ngập ngừng trong tích tắc.
“Kết nối đi, cha,” Thiên Minh nói, giọng anh đầy sự khẩn cầu. “Chỉ một phút để ổn định. Sau đó, ông có thể giết tôi.”
Lão Lục/Hạo nghiến răng. Sự không ổn định năng lượng đã khiến cơ thể bắt đầu run rẩy. Hắn ta biết mình không thể mạo hiểm.
Hắn ta đẩy Thiên Minh ra, lao về phía Terminal Kết nối Năng lượng. “Tao sẽ ổn định, và sau đó, mày sẽ thấy địa ngục là gì, con trai.”
Lão Lục/Hạo cắm một sợi cáp quang học dày vào gáy của mình và kết nối nó với Terminal.
“Kết nối năng lượng được thiết lập. Đang tải dữ liệu ổn định…”
Ngay lập tức, Lão Lục/Hạo nhắm mắt lại. Hắn ta đang chuyển sự chú ý của mình vào máy chủ Gemini, cố gắng kiểm soát Tiểu Phong và ổn định ý thức hỗn tạp của mình.
Đây là cơ hội của Nhược Hi.
Từ phòng y tế, Nhược Hi, mặc dù đầu óc quay cuồng vì đau đớn, vẫn dùng hết sức lực để gõ lệnh.
“Tiểu Phong, thực hiện Giao thức Chuyển đổi Khẩn cấp (GTP). Bây giờ!”
Trong lõi Gemini, Tiểu Phong, người vẫn bị khóa trong hệ thống, thực hiện lệnh cuối cùng của Nhược Hi.
“GTP được kích hoạt. Lệnh: Tải xuống ý thức ngoài (Lão Lục/Hạo) vào lõi Gemini. Thiết lập tường lửa vĩnh cửu.”
Lão Lục/Hạo đột ngột mở mắt. Khuôn mặt của ông ta biến dạng trong sự kinh hoàng.
“Không! Cái gì đang xảy ra?” Lão Lục/Hạo gầm lên, cố gắng rút cáp ra, nhưng cáp đã bị khóa chặt.
Trên Terminal, thông báo đỏ nhấp nháy: “Phát hiện sự không ổn định về ý thức cốt lõi. Bắt buộc chuyển đổi để duy trì sự sống. 5… 4…”
“Mày đã lừa tao!” Lão Lục/Hạo hét lên với Thiên Minh, khuôn mặt ông ta giờ đây là sự pha trộn kinh hoàng giữa sự điên rồ của Ông Hạo và sự tuyệt vọng của Lục Sơn.
“Ông đã dạy tôi cách thao túng, cha,” Thiên Minh đáp, nước mắt chảy dài trên má anh. “Và tôi đã dùng chính bài học đó để cứu em trai tôi, và cứu cả thế giới này.”
3… 2…
Lão Lục/Hạo gào thét trong đau đớn. Ý thức của ông ta đang bị hút ra khỏi cơ thể vật lý mới, bị kéo vào lõi máy chủ. Cơ thể vật lý bắt đầu co giật, mất đi sức sống.
1… 0.
“Chuyển đổi hoàn tất. Ý thức ngoài đã được tải xuống và bị cô lập. Hệ thống ổn định.”
Cơ thể vật lý của Lão Lục/Hạo đổ sụp xuống sàn, vô hồn. Sợi cáp tự động rút ra.
Thiên Minh bước đến bên cơ thể đó, quỳ xuống. Anh chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo. Đó là khuôn mặt cha anh, nhưng không phải linh hồn anh biết.
“Chúng ta… đã thắng, anh trai?” Giọng Tiểu Phong vang lên, yếu ớt nhưng nhẹ nhõm.
“Chúng ta đã thắng,” Thiên Minh thì thầm. Anh quay sang cửa sổ, nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của ngày mới đang chiếu rọi. Lục Thị vẫn đứng vững.
Tuy nhiên, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Ý thức hỗn hợp của Lục Sơn và Ông Hạo vẫn tồn tại, bị giam cầm, nhưng bất tử, trong Máy chủ Gemini. Và Thiên Minh vẫn phải đối mặt với một câu hỏi lớn hơn: Điều gì sẽ xảy ra với Nhược Hi, người đã dùng mạng sống của mình để chiến đấu cho công lý?