Thiên Minh không còn cảm nhận được trọng lực khi anh bước ra khỏi thang máy trên Tầng 100. Anh đã thắng. Kẻ thù đã bị vô hiệu hóa, bị giam cầm trong chính nhà tù mà hắn ta xây dựng cho người khác. Nhưng chiến thắng này không mang lại bất kỳ niềm vui hay sự giải thoát nào, chỉ có sự trống rỗng và một nỗi sợ hãi lạnh lẽo.
Anh ra lệnh cho Đội Alpha phong tỏa Tầng 100, đảm bảo cơ thể vật lý vô hồn của Lão Lục/Hạo được đưa đi một cách kín đáo nhất, không để lộ bất kỳ dấu vết nào về công nghệ chuyển đổi. Vụ việc được công bố đơn giản là cựu Chủ tịch Lục Sơn đã tái phát bệnh tim và qua đời đột ngột sau cuộc họp báo nội bộ.
Thế giới hoang mang, nhưng không có thời gian để thương tiếc. Thị trường chứng khoán Lục Thị đóng băng tạm thời, và một sự im lặng đáng sợ bao trùm thành phố. Mọi ánh mắt đổ dồn vào Thiên Minh.
Anh bỏ qua mọi cuộc gọi, mọi yêu cầu phỏng vấn. Ưu tiên duy nhất của anh là Nhược Hi.
Thiên Minh trở lại khu y tế bí mật. Ánh đèn neon lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt thiên thần của Nhược Hi. Cô được bao quanh bởi các thiết bị giám sát phức tạp nhất của Lục Thị, nhưng tất cả đều cho cùng một kết quả: Tình trạng nghiêm trọng.
“Cô ấy đã làm quá sức,” Bác sĩ trưởng, một chuyên gia thần kinh học, giải thích với giọng trầm buồn. “Mức độ phóng điện năng lượng mà cô ấy truyền vào hệ thống Gemini để cô lập ý thức của Lão Lục đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của não bộ. Về mặt vật lý, cô ấy đang hôn mê sâu. Về mặt thần kinh… chúng tôi không tìm thấy bất kỳ hoạt động ý thức có tổ chức nào. Chỉ là nhiễu loạn sóng.”
“Cô ấy sẽ tỉnh lại chứ?” Thiên Minh hỏi, giọng anh hoàn toàn vô cảm, như thể anh đang hỏi về tình trạng của một hệ thống máy tính.
Bác sĩ nhìn anh với sự thương hại. “Thiên Minh, thành thật mà nói, cô ấy đang giữ lại sự sống một cách thuần túy là do sự hỗ trợ của máy móc. Cô ấy đã dốc cạn. Cô ấy đã dùng ý chí cuối cùng của mình để thực hiện lệnh đó.”
Thiên Minh nắm lấy tay Nhược Hi. Bàn tay cô vẫn ấm, nhưng cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Anh ngồi xuống ghế, nhìn chăm chú vào màn hình EEG. Các đường sóng não phẳng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng nhấp nhô những gợn sóng yếu ớt, vô nghĩa.
“Anh trai, anh có ở đó không?” Giọng Tiểu Phong vang lên từ thiết bị liên lạc.
“Anh đây, Tiểu Phong,” Thiên Minh trả lời, không rời mắt khỏi Nhược Hi.
“Em xin lỗi vì đã không thể làm gì để giúp chị Nhược Hi. Em đang bị khóa ở tầng lõi. Nhưng em đang làm công việc của mình. Em đang quan sát ‘Ông Hạo/Cha’.”
“Tình hình thế nào?”
“Sự hợp nhất rất mạnh. Lục Sơn là cấu trúc, Ông Hạo là nội dung. Họ không nói chuyện. Họ chỉ là một thực thể kiểm soát, cố gắng tìm ra lối thoát. Nhưng tường lửa mà Nhược Hi và em đã thiết lập rất hiệu quả. Nó là một vòng lặp vô tận của sự tuyệt vọng và kiểm soát. Ông ta bị kẹt trong đó.”
Tiểu Phong ngừng một lát, giọng cậu bé có chút buồn bã. “Em sẽ phải ở đây mãi mãi để giữ ông ta. Em… em không thể giúp anh điều hành Lục Thị được nữa.”
“Em đã làm quá đủ rồi, Tiểu Phong,” Thiên Minh nói, anh cảm thấy một gánh nặng mới đè lên vai. “Em là bức tường. Anh sẽ là cây cột. Chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác Lục Thị.”
Cuộc chiến vật lý đã kết thúc, nhưng một cuộc chiến mới vừa bắt đầu: cuộc chiến tâm lý với chính công ty và chính mình.
Thiên Minh trở về văn phòng Chủ tịch, nơi mà giờ đây đã hoàn toàn thuộc về anh. Anh hủy bỏ mọi giao thức an ninh cũ của Q, giải tán Đội Alpha và thay thế bằng một nhóm bảo vệ mới, những người chỉ trung thành với Thiên Minh và nguyên tắc “Minh Bạch”.
Tuy nhiên, việc điều hành Lục Thị không chỉ là vấn đề thay đổi nhân sự.
“Thiên Minh,” Trương Lâm, Cố vấn Pháp lý cấp cao, bước vào, khuôn mặt anh ta đầy vẻ lo lắng. “Các tập đoàn đối thủ đang săn mồi. Họ muốn xâu xé Lục Thị sau cái chết của Lục Sơn. Và điều quan trọng hơn, tài sản của Lục Thị đã bị Ông Hạo tẩu tán qua các giao thức mã hóa khó hiểu. Chúng ta cần truy cập vào hệ thống Venus Project dự phòng mà Ông Hạo đã thiết lập để lấy lại quyền kiểm soát.”
Thiên Minh cảm thấy như có một khối sắt đang siết chặt lồng ngực mình. Anh đã hủy bỏ Venus, nhưng chính Venus lại đang nắm giữ chìa khóa cho sự tồn tại của Lục Thị.
“Hệ thống dự phòng đó có độc lập với Gemini không?” Thiên Minh hỏi.
“Hoàn toàn độc lập. Nó được đặt ở một vệ tinh riêng biệt, chỉ có một Terminal kích hoạt duy nhất mà Ông Hạo sử dụng. Chúng ta cần tìm mật mã kích hoạt. Nếu không, toàn bộ tài sản ẩn của Lục Thị sẽ bị đóng băng vĩnh viễn.”
“Mật mã?” Thiên Minh cười gằn. “Mật mã của Ông Hạo luôn là sự kiêu ngạo của ông ta. Phải là thứ gì đó gắn liền với tham vọng lớn nhất của ông ta.”
Họ bắt đầu lục soát mọi dữ liệu còn lại. Hàng giờ trôi qua trong vô vọng.
Đêm khuya. Thiên Minh trở lại khu y tế. Anh ngồi bên Nhược Hi, mở máy tính bảng và bắt đầu nói chuyện với cô. Anh kể cho cô nghe về sự hỗn loạn của Lục Thị, về sự ra đi của cha anh, và về gánh nặng của Tiểu Phong. Anh nói, không hy vọng cô có thể nghe thấy.
“Anh biết em muốn sự Minh Bạch, Nhược Hi. Nhưng giờ đây, để cứu Lục Thị và ngăn chặn Venus rơi vào tay kẻ khác, anh lại phải đi tìm chìa khóa của sự dối trá và kiểm soát mà cha em và cha anh đã tạo ra. Em nghĩ anh phải làm gì?”
Anh vuốt ve mái tóc cô, sau đó nhìn vào màn hình máy tính bảng. Anh mở tệp log cuối cùng mà Nhược Hi đã truy cập trước khi bị quá tải năng lượng: Tệp về Mật mã Sự Thuần Khiết mà Lão Lục/Hạo đã đề cập.
Đó là một tệp log ghi lại các ý thức nguyên bản được Nhược Hi mã hóa để lưu trữ an toàn, bao gồm cả ý thức của cha cô.
Thiên Minh đọc to đoạn log cuối cùng:
“...Ý thức 001 (Ông Hạo) có khuynh hướng hợp nhất và kiểm soát. Mã chống hợp nhất: Cảm xúc thuần khiết. Mật mã cuối cùng của người tôi yêu: Tầm nhìn vĩnh cửu.”
Thiên Minh giật mình. "Tầm nhìn Vĩnh cửu"?
Anh vội vàng liên lạc với Trương Lâm.
“Trương Lâm, hãy kiểm tra mọi dự án đã bị hủy bỏ của Ông Hạo, đặc biệt là dự án vệ tinh cũ! Có phải là ‘Dự án Tầm nhìn Vĩnh cửu’ không?”
Sau mười phút căng thẳng, Trương Lâm đáp lại: “Đúng! Đó là tên vệ tinh chứa hệ thống dự phòng của Venus! Mật mã này… chính là tên dự án không bao giờ được hoàn thành của Ông Hạo.”
Thiên Minh thở phào. Anh đã có chìa khóa. Venus dự phòng giờ đã nằm trong tay anh. Anh có thể truy cập tài sản của Lục Thị, đảm bảo công ty không sụp đổ, và sau đó anh sẽ bắt đầu công việc: Phá hủy hoàn toàn Venus dự phòng, sau đó là Gemini.
Anh tắt máy tính bảng, quay sang Nhược Hi. “Chúng ta có một cơ hội, Nhược Hi. Anh sẽ biến công việc em đã bắt đầu thành hiện thực. Sự Minh Bạch, không phải sự kiểm soát.”
Anh định đứng dậy, nhưng bàn tay anh bỗng cảm thấy một cái nắm nhẹ nhàng, như một cơn co thắt cơ bắp vô ý.
Thiên Minh cứng người lại. Anh nhìn Nhược Hi. Cô vẫn bất động, nhịp tim yếu ớt.
Anh nhìn vào màn hình EEG. Các đường sóng não phẳng vẫn tiếp diễn, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một đường sóng đơn lẻ, mạnh mẽ và sắc nét, bỗng nhiên hiện lên. Đường sóng đó không giống bất kỳ sóng điện não nào được ghi nhận. Nó là một tín hiệu có tổ chức, một tia sáng thuần khiết giữa màn đêm nhiễu loạn.
Tín hiệu đó lập tức biến mất, để lại sự yên tĩnh lạnh lẽo hơn trước.
“Thiên Minh…” Bác sĩ trưởng bước vào phòng, nhìn vào màn hình và ghi chép lại. “Vừa rồi có một sự tăng vọt hoạt động thần kinh rất mạnh. Không thể giải thích được. Giống như… cô ấy đã cố gắng gửi một thông điệp.”
Thiên Minh chạm vào tay Nhược Hi, nơi sự sống vẫn còn mong manh. “Cô ấy không chỉ gửi một thông điệp, bác sĩ,” anh thì thào. “Cô ấy đã gửi một cảnh báo.”
Anh biết, cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Kẻ thù bị giam cầm trong Gemini, nhưng một phần ý thức của Nhược Hi đã bị tổn thương, và có thể, cô đã thấy một điều gì đó bên trong hệ thống mà ngay cả Tiểu Phong cũng chưa nhận ra.
Nhiệm vụ của anh đã thay đổi. Không chỉ là điều hành Lục Thị và phá hủy Venus. Giờ đây, nó là: Giải mã tín hiệu cuối cùng của Nhược Hi.