“Ta đã gửi một món quà nhỏ cho cháu, Thiên Minh. Nếu các cháu không ra khỏi phòng thí nghiệm trong 5 phút, chiếc xe đó sẽ phát nổ. Sức công phá đủ để chôn vùi toàn bộ vách đá này và tất cả những bí mật bên trong. Kể cả hai cháu.”
Giọng nói của Ông Hạo vang vọng khắp căn phòng thí nghiệm tối tăm. Đồng hồ đếm ngược ảo xuất hiện trên màn hình nhỏ. 4:58.
“Ông ta không nói đùa,” Thiên Minh nghiến răng. “Vách đá này là vật liệu cách âm tự nhiên. Nếu nó sập, chúng ta sẽ chết vì nghẹt thở trước khi bom nổ.”
“Bình tĩnh! Phòng thí nghiệm này là một dự án lớn, không thể chỉ có một lối vào!” Nhược Hi hét lên, ánh mắt cô quét nhanh qua các bức tường. “Phải có một lối thoát hiểm hoặc một đường ống dẫn khí! Anh tìm đường bên phải, tôi tìm bên trái!”
Họ tách ra. Thiên Minh dùng đèn pin điện thoại soi vào những chồng hộp cũ, Nhược Hi tập trung vào các bảng điều khiển máy móc. 4:15.
“Đường ống thông gió,” Thiên Minh gọi lớn. “Nó quá nhỏ.”
“Không! Bên cạnh đó!” Nhược Hi chỉ vào một bức tường kim loại được phủ một lớp bụi dày. “Hệ thống máy chủ này cần làm mát. Phải có một đường dẫn nước hoặc đường hầm tiện ích!”
Thiên Minh lao đến, dùng hết sức bình sinh đạp vào bức tường đó. Bức tường rung lên, nhưng không hề dịch chuyển.
“Nó là thép gia cố. Phải có khóa cơ học!” Thiên Minh hoảng loạn, nhìn vào đồng hồ đếm ngược: 3:30.
Nhược Hi chạy đến bên cạnh anh, cô đặt tay lên bức tường. Cô cảm nhận được một luồng nhiệt nhẹ, dù phòng thí nghiệm đã ngừng hoạt động nhiều năm. “Anh nhớ chiếc chìa khóa sen chứ? Ông Hạo không mang theo chìa khóa sen khi ông ta rời đi. Cha anh và cha tôi đã giữ nó. Nó không phải chìa khóa mở, mà là chìa khóa ngắt kích hoạt.”
Thiên Minh hiểu ý. Anh cắm chiếc chìa khóa mạ vàng hình sen vào một khe nhỏ mà Nhược Hi phát hiện trên bức tường thép. Anh xoay nó.
Két… Tiếng khóa cơ học kêu lên. Bức tường thép trượt sang một bên, để lộ một đường hầm nhỏ, đủ cho một người bò qua.
3:00.
“Đi!” Thiên Minh đẩy Nhược Hi vào trước.
Họ bò dọc theo đường hầm ẩm ướt, không khí đặc quánh mùi đất và kim loại rỉ sét.
“Đừng nhìn lại!” Thiên Minh gầm lên.
2:00.
Họ thấy ánh sáng mờ nhạt ở cuối đường hầm, và lao ra khỏi đó. Họ đang ở một hang đá nhỏ bên ngoài vách đá, khuất khỏi tầm nhìn của chiếc xe tải.
1:30.
“Chiếc xe… Chiếc xe!” Thiên Minh chỉ vào chiếc SUV của họ đang đậu cách đó hai dãy nhà.
Họ lao về phía chiếc xe.
50 giây.
Khi Thiên Minh mở cửa xe, anh nhìn thấy một chiếc drone nhỏ bay ra từ rừng cây gần đó, phát ra tiếng vo vo đáng sợ.
“Cảm biến nhiệt!” Nhược Hi hét lên. “Ông Hạo đang theo dõi chúng ta bằng thiết bị bay không người lái!”
Thiên Minh đạp ga, chiếc SUV lao đi. Họ vừa chạy được khoảng 30 mét thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Cả chiếc xe tải, phòng thí nghiệm và một phần lớn vách đá sụp đổ, tạo ra một đám mây bụi khổng lồ. Chiếc SUV bị hất tung lên, nhưng Thiên Minh kịp thời giữ chặt vô lăng. Anh lái xe khỏi khu vực nguy hiểm, băng qua những con đường núi quanh co.
Ông Hạo đã thất bại trong việc chôn vùi họ, nhưng đã chứng minh được mức độ nguy hiểm của mình.
Sau khi thoát khỏi vùng nổ, họ dừng lại ở một nơi an toàn hơn. Cả hai đều bám đầy bụi, kiệt sức nhưng sống sót.
“Ông Hạo,” Nhược Hi thở dốc. “Ông ta không hề biến mất. Ông ta đã ở đâu đó, theo dõi mọi thứ. Và giờ ông ta đã công khai tuyên chiến.”
“Ông ta không chỉ là một thiên tài công nghệ,” Thiên Minh nói, giọng anh đầy vẻ kinh hoàng. “Ông ta đã lấy đi em trai tôi.”
Thiên Minh mở lại bức thư của cha mình.
"Tao muốn tạo ra một sự kiện khủng hoảng để che giấu đứa con trai út (em trai của Thiên Minh) và đưa nó ra khỏi tầm mắt của Q."
Và bức thư của cha Nhược Hi:
"Người thứ tư, kẻ đã tạo ra Q, mới là kẻ thực sự thao túng. Hắn ta là người đã tước đoạt công nghệ từ Venus Project."
“Cha tôi nghĩ rằng em trai anh đã được cứu và đưa đi,” Nhược Hi suy luận, nhìn vào cuốn nhật ký của Ông Hạo. “Nhưng nhật ký của Ông Hạo nói rằng Venus là về sao chép tâm trí. Và Giao Thoa Ánh Sáng là xung đột ý thức.”
Thiên Minh nắm chặt tay, nhận ra sự thật kinh khủng. “Cha tôi không giấu em trai tôi bằng cách đưa nó đi. Cha tôi giấu nó trong Lục Thị.”
“Ý anh là gì?” Nhược Hi hỏi.
“Venus là sao chép ý thức. Cha tôi biết rằng Q sẽ kiểm soát tôi, nhưng không thể kiểm soát ý thức của người khác. Ông ấy đã dùng vụ cháy để tạo ra sự cố, và trong khoảnh khắc đó, ông ấy đã tải ý thức của em trai tôi lên hệ thống máy chủ chính của Lục Thị.”
Nhược Hi hoàn toàn choáng váng. “Em trai anh… Tiểu Phong… đang ở trong hệ thống? Ý thức của một đứa trẻ 10 tuổi? Hắn ta là gì? Một AI?”
“Không, không phải AI,” Thiên Minh lắc đầu. “Đó là một bản sao tâm trí, bị mắc kẹt. Và Ông Hạo đã tước đoạt công nghệ Venus từ cha tôi, nghĩa là Ông Hạo đã truy cập vào bản sao tâm trí đó, và đang sử dụng nó.”
Nhược Hi chợt nhớ lại vụ Giao Thoa Ánh Sáng. “Đó là lý do tại sao hệ thống máy chủ lại bị lỗi và tạo ra tiếng ồn như ‘tiếng khóc của đứa trẻ’ mà các kỹ sư đã ghi lại. Đó là Tiểu Phong đang cố gắng thoát ra. Và đó là lý do tại sao Ông Hùng muốn tôi xóa tệp log đó, để không ai phát hiện ra sự tồn tại của cậu bé.”
“Chính xác,” Thiên Minh nói. “Và Ông Hạo đã chờ đợi chúng ta tiết lộ mã khóa Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương. Mật mã này không phải để chống lại Venus, mà là để giải phóng Tiểu Phong, hoặc tồi tệ hơn, để kiểm soát hoàn toàn nó. Nếu Ông Hạo có mã đó, ông ta sẽ kiểm soát ý thức của em trai tôi, và qua đó, kiểm soát toàn bộ Lục Thị, thậm chí là các hệ thống liên kết khác.”
Họ không thể quay lại Lục Thị bằng xe của Thiên Minh. Họ đã bị Ông Hạo theo dõi.
“Chúng ta cần một kế hoạch phản công ngay lập tức,” Nhược Hi nói. “Ông Hạo đang ở đâu đó, sử dụng hệ thống của Lục Thị để kiểm soát. Nơi duy nhất ông ta có thể kết nối với Tiểu Phong là phòng máy chủ cốt lõi.”
“Phòng máy chủ đã được khóa lại sau vụ Giao Thoa Ánh Sáng,” Thiên Minh nói. “Chỉ tôi và một người của Q mới có mã truy cập. Nhưng giờ Ông Hạo đã loại bỏ Q, ông ta có thể là người duy nhất có thể vào đó.”
Nhược Hi đưa ra quyết định: “Chúng ta phải dùng chính Lục Thị để làm chiến trường cuối cùng. Anh phải liên hệ với đội an ninh riêng của mình – Đội Alpha. Hãy bảo họ tạo ra một sự kiện khủng hoảng giả. Một cuộc đột nhập hoặc một cuộc tấn công mạng quy mô lớn vào ban ngày.”
“Để làm gì?”
“Để buộc Ông Hạo phải lộ diện, hoặc phải tập trung tất cả tài nguyên máy tính của mình vào việc phòng thủ. Khi đó, chúng ta sẽ có cửa sổ thời gian để hành động. Chúng ta sẽ lợi dụng sự hỗn loạn.”
Thiên Minh gật đầu, hiểu được sự tàn nhẫn và hiệu quả trong kế hoạch của cô.
“Chúng ta cần hai đội: Đội Chim Mồi và Đội Mật Mã,” Nhược Hi phân tích.
Đội Chim Mồi (Thiên Minh): Thiên Minh sẽ công khai xuất hiện tại văn phòng Tổng tài. Ông Hạo sẽ tập trung vào anh, nghĩ rằng Thiên Minh sẽ cố gắng truy cập máy chủ từ xa. Sự xuất hiện của anh sẽ làm Ông Hạo mất tập trung.
Đội Mật Mã (Nhược Hi): Nhược Hi, với tư cách là Cố vấn Chiến lược mới và người không có mã truy cập chính, sẽ lẻn vào phòng máy chủ cốt lõi. Cô phải sử dụng mã Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương để giải phóng Tiểu Phong, hoặc ngắt kết nối Ông Hạo khỏi ý thức cậu bé.
Thiên Minh nhìn cô, đôi mắt anh tràn đầy sự lo lắng. “Quá nguy hiểm. Anh không thể để em đi vào đó một mình. Nếu Ông Hạo phát hiện ra…”
“Anh đã giao Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai cho tôi, Tổng tài,” Nhược Hi ngắt lời anh. “Bây giờ tôi là người duy nhất hiểu cách kết hợp mã khóa của cha tôi với công nghệ Venus. Hơn nữa, Tiểu Phong là em trai anh. Tôi là con gái của người bạn đã hy sinh để bảo vệ bí mật này. Tôi phải làm điều đó.”
Trưa hôm đó. Lục Thị rung chuyển.
Đội Alpha của Thiên Minh đã thực hiện kế hoạch: giả lập một cuộc tấn công mạng được cho là của các thành viên Q còn lại, nhằm gây rối loạn hệ thống tài chính toàn cầu. Các thông báo đỏ nhấp nháy trên tất cả màn hình lớn của Lục Thị.
Thiên Minh, mặc bộ vest quyền lực, bước vào phòng điều hành, gương mặt căng thẳng. Anh lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý, thu hút mọi ánh mắt và tất cả tài nguyên giám sát của Ông Hạo.
Trong khi đó, Nhược Hi, mặc trang phục kỹ thuật viên của Lục Thị (áo sơ mi xanh xám và thẻ nhận dạng giả), lẻn vào khu vực hầm B5, nơi đặt Phòng Máy Chủ Cốt Lõi (Core Server Room).
Phòng máy chủ này, nơi vụ Giao Thoa Ánh Sáng xảy ra, là một mê cung của ánh sáng xanh và dây cáp. Nhược Hi phải vượt qua ba lớp bảo mật cũ kỹ và bị bỏ quên. Cô dùng chiếc chìa khóa sen để ngắt mạch tạm thời lớp thứ nhất.
Lớp thứ hai là hệ thống nhận diện giọng nói đã lỗi thời. Nhược Hi dùng một đoạn ghi âm đã được sửa đổi giọng nói của Ông Hùng mà cô đã thu thập được từ tệp log.
“Truy cập được xác nhận.”
Cô bước vào phòng cốt lõi. Chính giữa phòng là Máy chủ Gemini, một khối kim loại lớn phát ra ánh sáng xanh yếu ớt. Đây là nơi ý thức của Tiểu Phong bị mắc kẹt.
Nhược Hi cắm chiếc USB của mình vào một cổng bảo trì hiếm hoi. Đây là cổng mà cha cô đã cố gắng sử dụng ba năm trước.
Cô bắt đầu gõ mã khóa: Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương.
Cô gõ từ từ, từng chữ cái. Khi cô gõ xong, màn hình máy chủ Gemini nhấp nháy, hiển thị một thông báo đỏ: “Phát hiện sự can thiệp từ mã khóa cao cấp. Kẻ xâm nhập bị phát hiện.”
Cùng lúc đó, giọng nói của Ông Hạo lại vang lên, nhưng lần này, nó không đến từ hệ thống loa mà từ chính Máy chủ Gemini. Giọng nói mang âm hưởng máy móc, rít lên từng chữ.
“Cô đã đến rồi, An Nhược Hi. Cô luôn là người thông minh hơn cha cô. Nhưng cô đã phạm sai lầm. Mật mã đó là để giải phóng, không phải để điều khiển. Và ta sẽ không bao giờ để Venus bị hủy hoại.”
Trên màn hình, một thông báo khác xuất hiện: “Mã khóa Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương đang được sử dụng để giải phóng Mã Nguồn Ý Thức (Consciousness Core). 30 giây nữa, Tiểu Phong sẽ được giải thoát.”
Nhược Hi kinh hoàng nhận ra: Ông Hạo đã gài bẫy. Ông ta biết mã này là để giải phóng, và đang đợi Nhược Hi sử dụng nó để tải ý thức Tiểu Phong vào một cơ thể mới mà ông ta đã chuẩn bị sẵn.
“Anh đang làm gì, Ông Hạo?” Nhược Hi hét lên, tay cô gõ loạn xạ trên bàn phím để hủy bỏ lệnh.
“Tao đang tạo ra một Lục Thị mới, Nhược Hi. Một Lục Thị do ý thức thuần khiết của một đứa trẻ không bị ảnh hưởng bởi thế giới cũ này kiểm soát. Và ta, người cố vấn của nó, sẽ là người kiểm soát Lục Thị vĩnh viễn.”
10 giây.
Nhược Hi biết cô không thể hủy lệnh. Cô chỉ còn một cơ hội.
Cô nhanh chóng sửa đổi mã nguồn. Cô không hủy lệnh giải phóng, mà thay đổi địa chỉ tải xuống của ý thức Tiểu Phong. Cô không gửi nó đến cơ thể mới của Ông Hạo. Cô gửi nó đến máy chủ Gemini, và khóa nó bằng một mật mã cuối cùng: Tên của Thiên Minh.
5 giây.
“Lệnh giải phóng đã được chấp nhận. Địa chỉ tải xuống đã được thay đổi.”
0 giây.
Một luồng sáng xanh mạnh mẽ phát ra từ Máy chủ Gemini. Cùng lúc đó, Nhược Hi cảm thấy một luồng năng lượng điện chạy qua cơ thể cô. Cô ngã xuống sàn.
Trong phòng điều hành Lục Thị, Thiên Minh đang cố gắng chỉ đạo Đội Alpha chống lại cuộc tấn công mạng giả, trong khi bí mật tìm cách truy cập vào hầm B5.
Đột nhiên, tất cả các màn hình chuyển sang màu đen, sau đó hiển thị một khuôn mặt: khuôn mặt già nua, nhăn nheo của Ông Hạo, nhưng ánh mắt lại sắc bén và đầy năng lượng điên cuồng.
“Lục Thiên Minh. Kế hoạch của mày đã thất bại. Ý thức của Tiểu Phong đã được giải phóng. Và bây giờ, nó đã là của tao.”
Ông Hạo cười lớn, nhưng nụ cười đó biến thành một tiếng rít méo mó.
“Nhược Hi!” Thiên Minh gầm lên.
Anh lập tức chạy về phía thang máy.
Khi anh đến hầm B5, anh thấy Nhược Hi nằm bất tỉnh trên sàn phòng máy chủ. Máy chủ Gemini đang phát ra ánh sáng đỏ rực, và giọng nói của Ông Hạo không còn nữa. Thay vào đó, là một giọng nói khác, trẻ con, vang lên từ máy chủ.
“Anh trai? Anh đến rồi. Nhưng em không sao. Chị Nhược Hi đã cứu em. Chị ấy đã khóa em lại đây.”
Thiên Minh quỳ xuống bên cạnh Nhược Hi. Cô vẫn thở, nhưng rất yếu.
“Tiểu Phong… Em đang ở đâu?” Thiên Minh run rẩy hỏi.
“Em ở đây, anh trai. Trong ánh sáng. Chị ấy đã dùng mật mã Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương để khóa ý thức của Ông Hạo bên ngoài, và khóa em bên trong. Em chỉ có thể nói chuyện với anh qua hệ thống. Chị ấy đã cứu em.”
“Ông Hạo đâu?”
“Ông ta đang cố gắng xâm nhập. Nhưng chị ấy đã đặt một rào cản. Chị ấy đã gửi một thứ gì đó…”
Tiểu Phong ngừng lại. Ngay lập tức, từ hệ thống loa chung của Lục Thị, một giọng nói vang lên. Không phải giọng máy móc, mà là giọng nói trầm ổn, đầy uy quyền, nhưng méo mó và khó chịu:
“TA ĐÃ TRỞ LẠI, LỤC THỊ. VÀ TA KHÔNG PHẢI LÀ ÔNG HẠO.”
Thiên Minh nhận ra sự thật kinh hoàng. Nhược Hi không chỉ khóa Ông Hạo ra ngoài. Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô đã gửi một virus vào hệ thống của Ông Hạo, buộc ông ta phải tải xuống một tệp ý thức khác mà cô tìm thấy: ý thức của cựu Chủ tịch Lục Thị (cha của Thiên Minh), vốn bị mắc kẹt sau vụ Giao Thoa Ánh Sáng và được Ông Hạo lưu trữ như một nguồn tài nguyên.
Nhược Hi đã giải phóng ý thức của cha Thiên Minh, nhưng lại tải nó vào cơ thể mà Ông Hạo đã chuẩn bị sẵn để chứa Tiểu Phong.
Kẻ thù mới của họ không phải là Ông Hạo, mà là Cựu Chủ tịch Lục Thị đã được hồi sinh trong một cơ thể mới, với sự điên cuồng của Ông Hạo và sự thao túng của Venus.
“Thiên Minh,” Nhược Hi thì thầm, cô mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt yếu ớt nhưng kiên quyết. “Kẻ thù đã trở lại. Anh phải… đối mặt với cha anh.”
Cuộc chiến chưa kết thúc. Nó mới chỉ bắt đầu.