bảy mươi lăm nghìn giờ ánh dương

Chương 3: Bóng Hình Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai luôn là thời điểm căng thẳng nhất tại Lục Thị, nhưng đối với An Nhược Hi, nó là cơ hội. Kế hoạch hành động của cô cho dự án Phục Hưng Châu Á đã được gửi đi, bao gồm việc tái cấu trúc đội ngũ kỹ thuật và quay lại giao thức Alpha-5, một bước lùi chiến thuật nhưng cần thiết để ổn định dữ liệu. Cô biết Minh và Hải sẽ không dễ dàng chấp nhận việc bị một thư ký cấp cao giám sát, và cô đã sẵn sàng cho cuộc phản công đầu tiên.

Quả nhiên, chưa đầy hai giờ sau, một email CC (đồng gửi) đến Tổng tài Lục Thiên Minh lan truyền trong toàn bộ phòng ban. Nội dung là một bản "Phân tích Rủi ro Kỹ thuật" chi tiết, do kỹ sư Minh soạn thảo, nhấn mạnh rằng việc quay lại Alpha-5 không chỉ lỗi thời mà còn có thể tạo ra lỗ hổng bảo mật nghiêm trọng do các bản vá cũ đã bị gỡ bỏ. Bản báo cáo kết thúc bằng một câu hỏi đầy ẩn ý: liệu quyết định này có phải là sự lựa chọn vội vàng của một người thiếu chuyên môn sâu về lập trình hệ thống hay không.

Nhược Hi mỉm cười lạnh nhạt. Sự công kích cá nhân này không làm cô bất ngờ. Cô bước vào văn phòng Tổng tài mà không cần gõ cửa, một đặc quyền cô tự ý thiết lập.

Lục Thiên Minh đang ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt sắc như dao găm vào màn hình máy tính, nơi báo cáo của Minh được hiển thị. Cô Trương, thư ký riêng, đứng bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng.

“Đáng lẽ cô nên gõ cửa, cô An,” Thiên Minh nói, giọng anh lạnh hơn cả đá.

“Tôi xin lỗi, Tổng tài. Nhưng sự mất kiên nhẫn này là cần thiết. Anh Minh và anh Hải đang cố tình làm gián đoạn tiến độ công việc. Nếu tôi không được quyền hành động, kế hoạch của tôi sẽ bị hủy hoại chỉ trong vòng một ngày,” Nhược Hi nói thẳng thắn, không chút quanh co.

Thiên Minh ngẩng đầu. “Báo cáo của Minh có cơ sở. Alpha-5 thực sự có lỗ hổng bảo mật.”

“Đúng, nó có lỗ hổng,” Nhược Hi đáp, tiến lại gần bàn làm việc. “Nhưng lỗ hổng đó nằm ở việc không có bản vá cho phiên bản 4.3. Tôi đã đề xuất sử dụng phiên bản 4.7 đã được vá ổn định. Anh Minh không nhắc đến phiên bản 4.7 trong báo cáo của anh ta, Tổng tài. Đây là hành vi cố ý che giấu thông tin, nhằm mục đích duy trì sự hỗn loạn để họ có thể tiếp tục kéo dài thời gian và ngân sách. Nếu anh muốn sự ổn định mà anh đã nói, anh cần phải cho thấy ai là người có quyền ra quyết định cuối cùng.”

Lục Thiên Minh nhìn thẳng vào mắt cô. Nhược Hi nhìn lại không hề sợ hãi. Sự căng thẳng giữa họ lớn đến mức cô Trương phải lùi lại một bước.

Thiên Minh nhấc điện thoại, không cần ấn nút gọi, anh chỉ nói: “Minh và Hải. Tôi muốn họ ở phòng họp trong vòng năm phút.”

Cuộc đối chất diễn ra nhanh chóng và dứt khoát. Thiên Minh không cho phép hai kỹ sư bào chữa dài dòng. Anh chỉ đặt một câu hỏi: “Tại sao báo cáo của các anh không đề cập đến phiên bản Alpha-5 4.7 đã được vá lỗi?”

Hai kỹ sư tái mặt, lí nhí giải thích. Thiên Minh không nghe.

“Cô An, tôi giao quyền điều hành dự án tuyệt đối cho cô. Bất cứ ai cản trở cô sẽ bị coi là cản trở tiến trình của Lục Thị,” Thiên Minh tuyên bố. Anh quay sang hai kỹ sư. “Hai anh vẫn ở lại đội, nhưng mọi báo cáo và quyết định phải qua kiểm duyệt của cô An. Nếu dự án thất bại, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm như cô ấy.”

Đó là một sự ủng hộ không lời, một sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của cô. Hành động này không chỉ dập tắt sự phản đối mà còn củng cố vị thế của Nhược Hi ngay lập tức. Cô biết anh không tin cô vì tình cảm, mà vì cô đã chứng minh được tính hiệu quả.

Sau cuộc họp, Nhược Hi quay lại công việc, nhưng trong lòng cô đã ghi nhớ một chi tiết: Thiên Minh đã tin vào khả năng phân tích của cô ngay lập tức, như thể anh đã chờ đợi một người nào đó đủ mạnh mẽ để dẹp tan những vấn đề chính trị nội bộ mà anh đã cố ý bỏ qua.

Trong ba ngày tiếp theo, dự án Phục Hưng Châu Á bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Nhược Hi làm việc không ngừng nghỉ, gần như chỉ ngủ bốn giờ mỗi đêm. Cô bắt đầu hiểu Thiên Minh. Anh là một cỗ máy, một người đàn ông luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, và sự cô độc của anh không phải do anh lựa chọn, mà do sự xa cách lạnh lùng anh dựng lên để bảo vệ chính mình khỏi những con người cơ hội xung quanh.

Vào chiều thứ Năm, một vấn đề kỹ thuật lớn phát sinh. Khi nhóm của Nhược Hi cố gắng tích hợp dữ liệu cũ vào Alpha-5 4.7, họ phát hiện một phần dữ liệu cốt lõi đã bị hỏng vĩnh viễn và không thể khôi phục.

“Chúng ta cần truy cập vào nhật ký máy chủ gốc từ ba năm trước,” Nhược Hi nói với Cô Trương. “Nếu may mắn, dữ liệu gốc vẫn còn được lưu trữ vật lý trong hệ thống lưu trữ dự phòng cũ.”

Cô Trương lắc đầu với vẻ mặt hối lỗi. “Xin lỗi cô An. Theo quy tắc an ninh, tất cả nhật ký lưu trữ dự phòng từ hơn hai năm đều đã bị chuyển xuống Trung tâm Lưu trữ Ngoài và chỉ Tổng tài mới có quyền truy cập thông qua quy trình ba cấp.”

Đây là rào cản Nhược Hi đã dự đoán. Cô cần nhật ký máy chủ gốc từ ba năm trước, thời điểm xảy ra vụ án Giao Thoa Ánh Sáng.

“Làm sao để truy cập quy trình ba cấp đó?” Nhược Hi hỏi.

“Chỉ khi Tổng tài đích thân ký vào Biểu mẫu B2-01 và được Hội đồng An ninh duyệt. Nó gần như bất khả thi,” Cô Trương thì thầm. “Anh ấy không muốn khơi lại bất cứ thứ gì cũ kỹ.”

Nhược Hi quay về bàn làm việc. Cô biết yêu cầu trực tiếp sẽ là vô vọng, và sẽ làm lộ động cơ thật sự của cô. Thay vào đó, cô sử dụng khả năng phân tích dữ liệu chuyên sâu của mình, tập trung vào ID “Ghost_902” mà cô đã tìm thấy. Cô không truy cập vào dữ liệu người dùng, mà truy cập vào bản đồ tài sản của công ty.

Sau khi lọc qua hàng ngàn tài sản kỹ thuật số, cô tìm thấy một điều đáng ngờ: một trung tâm dữ liệu dự phòng cũ, được đánh dấu là “Đã ngừng hoạt động – B2”, nằm ở tầng hầm thứ hai của tòa nhà Lục Thị, chính thức bị gỡ bỏ khỏi hệ thống quản lý tài sản ba năm trước, nhưng chưa được tháo dỡ hoàn toàn. Cô cũng phát hiện ra rằng mã truy cập cấp cao cho khu vực này vẫn chưa bị vô hiệu hóa, chỉ bị ẩn khỏi giao diện người dùng thông thường. Lần cuối cùng có ai đó sử dụng mã truy cập đó? Đúng ngày xảy ra vụ Giao Thoa Ánh Sáng.

Nhược Hi lạnh toát người. “Ghost_902” không phải là một ID ngẫu nhiên. Nó là một dấu vết được để lại một cách cẩu thả, một cánh cửa bị bỏ quên dẫn đến quá khứ. Và cô phải đi qua cánh cửa đó.

Tám giờ tối. Văn phòng Tổng tài chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím đều đặn của Nhược Hi và Lục Thiên Minh đang làm việc. Cô Trương đã về.

Lục Thiên Minh gọi cô vào văn phòng. Anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu lớn, nơi một mô hình tài chính phức tạp đang được phân tích.

“Cô An, cô có năm phút để trình bày sơ bộ về mô hình tài chính cho Hội đồng quản trị. Đây là một buổi tập dượt,” Thiên Minh nói, giọng anh mệt mỏi hơn bình thường.

Nhược Hi đứng trước màn hình. Cô trình bày một cách trôi chảy, logic, phân tích các rủi ro và lợi ích tiềm năng. Lục Thiên Minh im lặng lắng nghe.

Khi cô kết thúc, anh không đưa ra bất kỳ nhận xét nào về công việc. Thay vào đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố rực rỡ nhưng lạnh lẽo.

“Thành phố này… luôn ồn ào. Nhưng chỉ khi ở trên độ cao này, người ta mới nghe thấy sự tĩnh lặng khủng khiếp của nó,” Thiên Minh nói, giọng anh mang một chút tự sự hiếm có. “Mọi người nghĩ Tổng tài là người có mọi thứ. Nhưng thực chất, tôi bị mắc kẹt ở đây, bị quản lý bởi các quy tắc vô hình của Lục Thị.”

Anh quay lại nhìn Nhược Hi. Ánh mắt anh không còn là của một Tổng tài, mà là của một người đàn ông cô độc, gánh vác trách nhiệm quá lớn.

“Cô An, tôi thấy ngọn lửa trong cô. Nó giống như ngọn lửa tôi đã từng có. Cô làm việc không vì tiền, mà vì một điều gì đó khác. Đó là gì?”

Nhược Hi không hề hoảng sợ trước câu hỏi cá nhân này. Cô biết đây là cơ hội, và cũng là một cái bẫy cảm xúc.

“Tôi làm việc vì công bằng, Tổng tài,” cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Công bằng cho công sức tôi bỏ ra, công bằng cho Lục Thị, và công bằng cho những người bị ảnh hưởng bởi những quyết định sai lầm. Tôi không thể chịu đựng được sự bất công và sự dối trá.”

Anh im lặng, dường như bị câu trả lời của cô chạm đến điều gì đó sâu thẳm.

“Cô có thể về,” Thiên Minh nói, quay lưng lại. “Tôi cần thêm một giờ để xem xét lại tài liệu. Cô đã làm việc tốt.”

Nhược Hi biết đây là cơ hội duy nhất. Nếu cô về, cô sẽ phải đợi đến ngày mai.

“Tổng tài, tôi cần sao chép một số dữ liệu dự phòng từ máy chủ trung tâm để chạy mô phỏng tại nhà. Tôi sẽ quay lại sau mười phút,” cô nói, giọng điệu chuyên nghiệp, giấu đi sự gấp gáp.

Thiên Minh gật đầu, đã quay sang một cuộc gọi video khẩn cấp.

Nhược Hi hành động nhanh chóng. Cô rời khỏi khu vực Tổng tài, xuống thang máy dịch vụ. Cô mặc một chiếc áo khoác mỏng và đi đôi giày đế bằng. Tầng hầm B2.

Khu vực B2 lạnh lẽo và ẩm thấp. Mùi kim loại cũ và bụi bặm xộc vào mũi. Cánh cửa thép nặng nề của Trung tâm Lưu trữ Dự phòng đóng kín. Nhược Hi tháo chiếc đồng hồ thông minh của mình, chạm vào nó trên bộ khóa điện tử cũ. Một tiếng bíp yếu ớt vang lên, và cánh cửa mở ra.

Bên trong là một mê cung của những tủ máy chủ cũ kỹ phủ đầy bụi. Chỉ có một lối đi hẹp với ánh đèn khẩn cấp màu xanh lá cây lập lòe. Nhược Hi tìm thấy một máy chủ đã tắt, nhưng có một thiết bị ngoại vi nhỏ vẫn đang nhấp nháy đèn báo màu cam—một màn hình điều khiển cũ kỹ.

Cô cắm ổ đĩa mã hóa cá nhân vào. Cô gõ dòng lệnh đã chuẩn bị: tìm kiếm tất cả các tệp có chứa chuỗi ký tự "Giao Thoa Ánh Sáng" trong kho lưu trữ dự phòng không chính thức.

Phải mất năm phút để hệ thống phản hồi, nhưng cuối cùng, một tệp văn bản nhỏ xuất hiện: "Log_GH902_GTAS_Final.enc".

Cô vội vàng tải tệp đó xuống, chỉ kịp nhìn thấy nội dung của dòng đầu tiên trước khi màn hình nháy lên một thông báo lỗi hệ thống – có lẽ là do Thiên Minh ở trên đã nhận ra một sự xâm nhập.

“...Bản sao dự phòng đã hoàn tất. Lệnh xóa chính thức do Q ủy quyền. Tác vụ được thực hiện bởi L.T.M...”

Nhược Hi đứng sững. Tác vụ được thực hiện bởi L.T.M? Lục Thiên Minh? Hay là một người nào đó khác có cùng tên viết tắt? Và “Q” là ai? Kẻ chủ mưu đằng sau vụ án?

Cô vội vàng rút ổ đĩa ra, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cô đóng cửa phòng máy chủ, khóa lại đúng quy trình.

Khi cô trở lại tầng Tổng tài, Thiên Minh vẫn đang nói chuyện điện thoại. Anh nhìn thấy cô bước vào, và ánh mắt anh dừng lại trên chiếc áo khoác của cô, nơi có một vết bụi nhỏ màu xám bám vào mép tay áo.

“Họ đã đồng ý với điều khoản của chúng ta. Gửi tài liệu hợp đồng cho tôi ngay lập tức, cô An,” Thiên Minh nói, kết thúc cuộc gọi. Anh không đề cập đến việc cô vắng mặt lâu hơn 10 phút.

Nhược Hi gật đầu, tiến lại bàn làm việc với sự chuyên nghiệp hoàn hảo. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết ranh giới giữa hai người đã không còn chỉ là công việc. Cô đã phát hiện ra điều gì đó, và có vẻ như Lục Thiên Minh có liên quan đến vụ án Giao Thoa Ánh Sáng theo một cách nào đó. Liệu anh là thủ phạm lạnh lùng như cô vẫn nghĩ, hay chỉ là một con rối bị người khác lợi dụng?

Đêm đó, khi Nhược Hi gõ xong báo cáo và chuẩn bị rời đi, cô thấy Thiên Minh vẫn đứng bên cửa sổ. Anh không quay lại, nhưng anh nói, giọng nói trầm và không cảm xúc:

“Cô An, đừng bao giờ để một vết bụi làm hỏng bộ mặt hoàn hảo của mình.”

Nhược Hi hiểu ra. Anh đã nhìn thấy vết bụi. Anh biết cô đã làm gì đó. Anh không nói gì, nhưng sự cảnh báo đã rất rõ ràng. Trò chơi này không chỉ là một ván cờ, nó là một cuộc chiến của sự che giấu và tin tưởng, và cô đang tiến gần hơn đến trung tâm của bóng hình quá khứ tại Lục Thị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×