Cuối tuần trôi qua trong sự im lặng đáng sợ. Lời cảnh báo của Tổng tài Lục Thiên Minh về "vết bụi" đã vang vọng trong tâm trí An Nhược Hi, không chỉ là một lời đe dọa nghề nghiệp, mà là sự xác nhận rằng anh hoàn toàn nhận thức được sự hiện diện của cô trong khu vực cấm.
Nhược Hi dành toàn bộ thời gian cuối tuần để giải mã tệp tin "Log_GH902_GTAS_Final.enc" mà cô đã liều lĩnh lấy được. Tệp tin được mã hóa bằng một thuật toán bảo mật cấp cao của Lục Thị, nhưng may mắn thay, kinh nghiệm làm việc trước đây đã cho cô chìa khóa để phá vỡ lớp bảo vệ bên ngoài.
Sau nhiều giờ tập trung cao độ, màn hình máy tính của Nhược Hi sáng lên với dòng chữ: Decryption Complete.
Nội dung tệp không phải là dữ liệu bị mất, mà là một nhật ký lệnh hệ thống chi tiết. Nó xác nhận rằng toàn bộ hồ sơ vụ án Giao Thoa Ánh Sáng đã được sao lưu, sau đó bị xóa sạch khỏi hệ thống chính. Quá trình này diễn ra một cách có chủ đích, không phải là một lỗi kỹ thuật.
Nhật ký lệnh ghi rõ:
Lệnh Xóa: Được khởi tạo bởi một tài khoản quản trị viên tối cao không xác định (được hệ thống đánh dấu bằng ký hiệu Q – Quorum).
Người Thực Thi: Lục Thiên Minh (L.T.M).
Thời gian: 11:47 tối, ngày 15 tháng 3, ba năm trước. (Chỉ hai giờ sau khi vụ án được công bố chính thức).
Nhược Hi cảm thấy lạnh buốt đến tận xương tủy. Lục Thiên Minh không chỉ là người thừa kế bị lợi dụng. Anh đích thân là người thực thi lệnh xóa, người đã chôn vùi sự thật khiến gia đình cô tan nát. Sự lạnh lùng và tàn nhẫn của anh, cô đã nghĩ đó là do áp lực công việc, nhưng giờ đây nó hiện rõ là một phần bản chất che giấu tội ác.
Tuy nhiên, cô vẫn còn một nghi vấn. Tại sao một Tổng tài có thể dễ dàng ra lệnh cho hệ thống xóa dữ liệu, nhưng lại phải chịu sự ủy quyền từ một ký hiệu bí ẩn “Q”? Lục Thiên Minh có phải là thủ phạm, hay chỉ là công cụ của một quyền lực lớn hơn đang thao túng Lục Thị?
Nhược Hi biết rằng, chìa khóa để tìm ra Q chính là chìa khóa để hiểu rõ Lục Thiên Minh. Cô quyết định phải thay đổi chiến thuật: không còn là lén lút điều tra, mà là đối diện và khiêu khích.
Sáng thứ Hai, An Nhược Hi bước vào văn phòng với một sự thay đổi tinh tế trong trang phục: một bộ vest trắng ngà, hoàn toàn đối lập với phong cách đen tối thường ngày, mang lại cảm giác quyết đoán và rực rỡ. Cô không né tránh ánh mắt của Thiên Minh.
Trong cuộc họp giao ban thường lệ, Nhược Hi không trình bày về các số liệu kỹ thuật nhỏ nhặt, thay vào đó, cô đưa ra một đề xuất táo bạo.
“Tổng tài, dự án Phục Hưng Châu Á đang hồi phục ổn định, nhưng niềm tin của thị trường và các nhà đầu tư vẫn ở mức thấp kỷ lục. Việc liên tục báo cáo nội bộ không đủ để xoa dịu họ. Chúng ta cần một cú hích ngoại vi.”
Thiên Minh nhướng mày, ra hiệu cô tiếp tục.
“Tôi đề xuất một buổi ra mắt dự án chính thức, một buổi họp báo quy mô lớn, trong vòng hai tuần nữa. Chúng ta sẽ không chỉ trình bày dữ liệu mà còn trình bày tầm nhìn,” Nhược Hi nói, giọng cô đầy tự tin. “Điều này không chỉ là một cuộc họp báo; đó là một tuyên bố về sự ổn định và minh bạch của Lục Thị dưới sự lãnh đạo của anh, Tổng tài.”
Ý tưởng này là một con dao hai lưỡi. Nếu thành công, nó sẽ củng cố Lục Thị. Nếu thất bại, nó sẽ phá hủy uy tín của Thiên Minh.
“Cô có chắc chắn có thể hoàn thành việc chuẩn bị cho một sự kiện quy mô như vậy chỉ trong hai tuần không?” Thiên Minh hỏi, giọng anh đầy hoài nghi.
“Tôi chắc chắn. Với một điều kiện,” Nhược Hi đáp. “Tôi cần Tổng tài phải xuất hiện với hình ảnh mạnh mẽ và quyết đoán nhất. Mọi thứ liên quan đến hình ảnh cá nhân của anh, từ trang phục, phong thái đến lịch trình tiếp xúc truyền thông, sẽ do tôi phụ trách.”
Thiên Minh nhìn cô, và sự căng thẳng giữa họ trở nên gần gũi hơn, như hai thỏi nam châm bị ép vào nhau. Đây là lần đầu tiên cô chính thức bước vào lãnh thổ cá nhân của anh, không phải với tư cách chuyên gia công nghệ, mà là người quản lý hình ảnh. Đây là chiến lược của cô: chỉ khi ở trong tầm nhìn cá nhân của anh, cô mới có thể tìm kiếm manh mối về Q.
“Rất táo bạo, cô An,” Thiên Minh nói, một nụ cười nhếch mép thoáng qua. “Tôi chấp nhận. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Anh dựa người về phía trước, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô, làm Nhược Hi cảm thấy bị xuyên thấu.
“Cuối tuần này, Lục Thị tổ chức Tiệc Giao Lưu Thượng Đỉnh hàng năm. Đây là nơi tập trung các cổ đông và các nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh. Tôi cần một người đi cùng, không chỉ là thư ký, mà là một đối tác chuyên nghiệp có khả năng đối phó với sự phức tạp của chính trị thương trường.”
Anh dừng lại, và không khí trong văn phòng trở nên nồng nặc.
“Cô An, cô sẽ đi cùng tôi. Chuẩn bị cho mình một bộ mặt xã giao hoàn hảo, không chỉ là bộ mặt chuyên nghiệp. Đó là một phần trong việc quản lý hình ảnh của tôi. Cô có đồng ý không?”
Lời đề nghị này là một cái bẫy hoàn hảo. Nó xóa nhòa ranh giới giữa công việc và đời tư, và đặt cô vào tầm ngắm của mọi kẻ thù trong giới thượng lưu. Nếu cô từ chối, cô sẽ mất cơ hội tiếp xúc với giới quyền lực và quan sát Thiên Minh trong môi trường không phải văn phòng.
“Tôi đồng ý, Tổng tài,” Nhược Hi nói, giữ giọng điệu bình tĩnh. “Tôi sẽ sắp xếp để hình ảnh của anh tại bữa tiệc này là hoàn hảo nhất. Tôi xem đây là một phần của nhiệm vụ quản lý khủng hoảng truyền thông.”
“Tốt.” Thiên Minh gật đầu, sự hài lòng lấp lánh trong mắt anh. “Cô Trương sẽ lo liệu mọi thứ về trang phục. Đừng làm tôi thất vọng.”
Trong suốt tuần làm việc, Nhược Hi làm việc song song: một mặt chuẩn bị tỉ mỉ cho buổi họp báo, mặt khác, cô bắt đầu quản lý lịch trình cá nhân của Thiên Minh.
“Tổng tài, từ giờ đến hết tuần, anh không được phép dùng bữa tối một mình,” Nhược Hi nói trong một buổi báo cáo. “Các nhà báo đang săn tin về sự cô độc của anh. Chúng ta sẽ có các cuộc gặp gỡ thân mật với các đối tác chiến lược. Tất cả đều là công việc.”
Thiên Minh nhìn cô, vẻ mặt anh hơi giãn ra. “Cô đang biến tôi thành một diễn viên.”
“Không. Tôi đang biến anh thành một tài sản có thể tiếp thị được,” Nhược Hi chỉnh lời.
Họ bắt đầu ăn tối cùng nhau, trong các nhà hàng kín đáo được chọn lựa cẩn thận. Những cuộc trò chuyện xoay quanh công việc, nhưng Nhược Hi luôn tìm cách đặt những câu hỏi mang tính thăm dò về quá khứ của Lục Thị, về người sáng lập, và về những quy tắc vô hình mà Thiên Minh đã nhắc đến.
Một đêm, trong một nhà hàng Ý yên tĩnh, Nhược Hi nhìn thấy Thiên Minh tháo cà vạt. Cô thoáng nhìn thấy một vết sẹo nhỏ, mờ nhạt, hình bán nguyệt, ngay dưới cổ áo anh, gần xương quai xanh. Vết sẹo đó trông không giống vết thương do tai nạn; nó giống như một vết bỏng cũ.
“Anh Thiên Minh,” Nhược Hi đột ngột gọi thẳng tên anh, không dùng danh xưng Tổng tài, khiến anh hơi giật mình. “Anh có từng nghĩ rằng những quy tắc anh tuân theo có thể là những ràng buộc được tạo ra để kìm hãm anh không?”
Thiên Minh đặt ly rượu xuống, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc chưa từng có. “Tôi không còn là một đứa trẻ, cô An. Tôi hiểu rõ trách nhiệm của mình.”
“Nhưng sự ủy quyền của Q thì sao?” Nhược Hi hỏi, một câu hỏi quá mạo hiểm nhưng cô cần phải kiểm tra phản ứng của anh.
Toàn bộ biểu cảm của Thiên Minh đông cứng lại. Sự lạnh lùng nhanh chóng thay thế sự mệt mỏi ban nãy.
“Cô đang vượt quá giới hạn, cô An. Quay lại công việc của cô,” anh nói, giọng anh trầm thấp và đầy uy hiếp.
Nhược Hi biết cô đã đi quá xa, nhưng cô đã thu thập được hai thông tin: vết sẹo và sự phản ứng cực đoan khi nhắc đến Q. Vết sẹo có thể là một phần của quá khứ bị che giấu, và Q rõ ràng là một cái tên cấm kỵ, một nỗi sợ hãi thực sự đối với anh.
Đêm dạ tiệc Giao Lưu Thượng Đỉnh.
Đây là sự kiện lớn nhất trong năm của Lục Thị. Nhược Hi mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh sapphire tối giản nhưng tôn lên vẻ sắc sảo và thanh lịch. Khi cô bước xuống thang máy và gặp Thiên Minh, tim cô đập trật một nhịp.
Thiên Minh mặc bộ tuxedo đen sang trọng, khí chất tổng tài toát ra mạnh mẽ, nhưng đôi mắt anh vẫn giữ sự lạnh lùng thường thấy. Anh đưa cánh tay cho cô mà không nói lời nào.
“Cô rất đẹp, cô An,” anh nói, lần đầu tiên sau khi họ bắt đầu làm việc cùng nhau.
“Cảm ơn, Tổng tài. Tôi cũng có thể nói rằng anh đã tuân thủ hoàn hảo những gì tôi đã chuẩn bị cho buổi tối nay,” Nhược Hi đáp lại.
Khi họ bước vào phòng tiệc, hàng trăm ánh mắt đổ dồn về họ. Sự kết hợp giữa Tổng tài Lục Thiên Minh lạnh lùng và nữ thư ký mới đầy bí ẩn, xinh đẹp đã tạo nên một tâm điểm hoàn hảo.
Nhược Hi đóng vai trò hoàn hảo của một đối tác. Cô mỉm cười, trò chuyện duyên dáng với các cổ đông, trả lời các câu hỏi về dự án Phục Hưng Châu Á một cách khéo léo và chuyên nghiệp, không để lộ một chút thông tin nội bộ nào ngoài kế hoạch đã định.
Trong một góc phòng, Nhược Hi nhận ra một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc giản dị hơn những người khác, nhưng lại được một số quan chức cấp cao của Lục Thị vây quanh. Đó là Ông Hùng, cựu Chủ tịch Hội đồng Quản trị Lục Thị, người đã từ chức một cách bí ẩn ba năm trước, ngay sau vụ án Giao Thoa Ánh Sáng.
Ông Hùng có một nét tương đồng kỳ lạ với một bức ảnh cũ mà Nhược Hi đã thấy trong hồ sơ của cha mình. Trong bức ảnh đó, cha cô và Ông Hùng đứng cạnh nhau, cùng với một người thứ ba mà Nhược Hi chưa thể nhận dạng.
“Đó là Ông Hùng,” Thiên Minh nói khẽ bên tai cô, khi thấy cô nhìn chăm chú. “Người có ảnh hưởng lớn nhất trong Lục Thị. Ông ấy là người giữ mối quan hệ với Hội đồng Cố vấn Thượng viện.”
“Ông Hùng có phải là… Q không?” Nhược Hi hỏi, giữ cho hơi thở ổn định.
Thiên Minh siết nhẹ cánh tay cô, một hành động cảnh cáo tinh tế. “Đừng bao giờ nhắc đến từ đó ở nơi công cộng.”
Nhược Hi hiểu. Thiên Minh đang bảo vệ cô, hay đang bảo vệ bí mật của chính anh?
Cô lấy hết can đảm. “Tổng tài, tôi muốn nói chuyện với Ông Hùng. Về sự kiện ra mắt dự án. Tôi cần sự ủng hộ của Hội đồng Cố vấn Thượng viện để tạo ra một cú hích truyền thông tuyệt đối.”
Thiên Minh nhìn cô một lúc lâu. Trong mắt anh, Nhược Hi thấy sự đấu tranh nội tâm: anh muốn tin cô, nhưng anh cũng sợ sự kiểm soát của cô.
“Chỉ ba phút. Không hơn,” anh nói, và dẫn cô đến chỗ Ông Hùng.
“Ông Hùng, đây là An Nhược Hi, Thư ký Dự án cấp cao của tôi. Cô ấy là người chịu trách nhiệm chính cho sự hồi phục của Phục Hưng Châu Á,” Thiên Minh giới thiệu, giọng anh đầy sự tôn trọng dành cho Ông Hùng.
Nhược Hi mỉm cười, chìa tay ra. “Rất vinh dự, thưa Ông Hùng. Tôi hy vọng nhận được sự ủng hộ của Hội đồng Cố vấn cho buổi ra mắt sắp tới.”
Khi bàn tay họ chạm nhau, Ông Hùng nhìn cô chăm chú, một cái nhìn thăm dò, như thể đang tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
“Cô An… Cô làm tôi nhớ đến một người bạn cũ,” Ông Hùng nói, giọng ông chậm rãi và nặng nề. “Một người đã từng làm việc tại Lục Thị ba năm trước.”
Tim Nhược Hi đập loạn xạ. Cô biết Ông Hùng đang nói đến cha cô. Cô phải giữ bình tĩnh.
“Tôi nghĩ mình được sinh ra để làm việc ở Lục Thị, thưa Ông Hùng,” Nhược Hi nói, giữ nụ cười chuyên nghiệp. “Sự công bằng trong kinh doanh là động lực của tôi.”
Ông Hùng gật đầu, nhưng ánh mắt ông vẫn khóa chặt vào cô. “Công bằng luôn có cái giá của nó, cô gái. Đặc biệt là ở nơi này. Chúc cô may mắn, cô An.”
Ba phút đã kết thúc. Thiên Minh kéo Nhược Hi ra khỏi đám đông.
“Kết thúc rồi,” Thiên Minh nói, gần như ra lệnh. “Cô đã vượt qua giới hạn thời gian. Chúng ta về.”
Trên đường về, chiếc xe đen sang trọng chạy xuyên màn đêm tĩnh lặng của thành phố. Nhược Hi và Thiên Minh ngồi ở hai đầu ghế sau.
“Ông Hùng biết cô là ai,” Thiên Minh nói, giọng anh lạnh lùng, không còn chút dịu dàng nào.
“Anh nghĩ tôi là ai?” Nhược Hi hỏi ngược lại, quyết định đối diện.
“Cô là một nữ chuyên gia thông minh, liều lĩnh, và đang tìm kiếm sự thật cá nhân. Cô đã tiếp cận khu vực B2, cô đã nhắc đến Q, và bây giờ, cô đã đối diện với Ông Hùng. Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng cô đang ép buộc tôi, cô An.”
“Tôi không ép buộc anh,” Nhược Hi nói, giọng cô đầy sự tổn thương giả dối. “Tôi chỉ cố gắng làm công việc của mình để cứu vãn một tập đoàn mà anh đang quản lý. Nhưng nếu anh muốn biết sự thật…”
Cô rút ổ đĩa đã mã hóa ra khỏi túi xách. “Tôi biết về lệnh xóa dữ liệu và vai trò của L.T.M. Hãy cho tôi biết sự thật về Q và vết sẹo đó, hoặc tôi sẽ công khai mọi thứ.”
Chiếc xe phanh gấp. Lục Thiên Minh quay sang, đôi mắt anh rực lửa, không phải là lửa giận, mà là sự tuyệt vọng và đau đớn bị che giấu.
“Cô không hiểu những gì cô đang làm, An Nhược Hi,” anh gằn giọng. “Cô đang chơi với một thế lực mà cô không thể chống lại.”
“Vậy hãy kể cho tôi nghe về thế lực đó,” cô thách thức, không hề sợ hãi. “Trừ khi anh muốn tôi tin rằng anh chính là kẻ chủ mưu.”
Thiên Minh nhìn cô, và cuối cùng, sự lạnh lùng của anh sụp đổ, nhường chỗ cho một sự mệt mỏi sâu sắc. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vết bụi nhỏ còn sót lại trên ve áo Nhược Hi.
“Tôi không phải là kẻ chủ mưu,” anh thì thầm. “Nhưng tôi đã thề sẽ giữ bí mật này. Q… Q là người đã tạo ra tôi. Và cô, cô chính là người đã được gửi đến để phá hủy mọi thứ tôi đã xây dựng.”