bảy mươi lăm nghìn giờ ánh dương

Chương 5: Lời Thú Nhận Dưới Ánh Hoàng Hôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe hơi sang trọng đỗ giữa đường phố vắng vẻ, tạo nên một sự tương phản dữ dội với sự căng thẳng ngột ngạt bên trong. Lời thú nhận của Lục Thiên Minh như một quả bom chậm, làm rung chuyển toàn bộ những gì An Nhược Hi đã dày công xây dựng.

“Q là người đã tạo ra tôi?” Nhược Hi lặp lại, giọng nói khàn đặc. Cô không thể tin rằng gã Tổng tài lạnh lùng, tự mãn này lại là một con rối bị điều khiển. “Anh nói vậy có nghĩa là gì?”

Lục Thiên Minh buông tay khỏi ve áo cô, dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào khoảng không vô định. Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt anh, làm nổi bật sự mệt mỏi và đau đớn mà anh đã che giấu bấy lâu.

“Q là từ viết tắt của Quorum – Hội đồng Cố vấn Thượng viện. Một nhóm cố vấn bí mật đã được cố Chủ tịch Lục Thị thành lập ngay sau khi anh ta qua đời, để đảm bảo việc chuyển giao quyền lực diễn ra suôn sẻ, tránh khỏi sự hỗn loạn,” Thiên Minh bắt đầu, giọng anh trầm khâm. “Họ là những người đứng sau mọi quyết định lớn của Lục Thị. Mọi người đều nghĩ tôi là Tổng tài quyền lực, nhưng tôi chỉ là Người Thực Thi mệnh lệnh của họ.”

Nhược Hi siết chặt ổ đĩa mã hóa trong tay. “Và lệnh xóa dữ liệu vụ án Giao Thoa Ánh Sáng… là lệnh của Q?”

“Đúng. Ba năm trước, tôi vừa mới tiếp quản. Q đã gửi lệnh đó. Tôi đã phản đối, nhưng họ đã đặt một điều kiện không thể từ chối.”

“Điều kiện gì?”

Thiên Minh đưa tay chạm vào vết sẹo hình bán nguyệt dưới cổ áo. “Vết sẹo này là từ vụ cháy năm tôi mười tuổi. Một vụ tai nạn được che đậy. Q nắm giữ tất cả bằng chứng liên quan đến sự thật về cái chết của cha mẹ tôi. Nếu tôi không tuân theo lệnh của họ, họ sẽ công bố sự thật, không chỉ hủy hoại danh tiếng Lục Thị, mà còn tước đoạt mọi thứ của tôi. Tôi đã chọn giữ bí mật và giữ quyền lực, để một ngày nào đó, tôi có thể tự mình điều tra.”

Nhược Hi im lặng, cố gắng sắp xếp lại mọi mảnh ghép. Lục Thiên Minh không phải là kẻ thủ ác, mà là một con tin bị ràng buộc bởi bí mật gia đình và trách nhiệm tập đoàn. Cha cô, một nạn nhân của Q, và Thiên Minh, một công cụ của Q.

“Anh nói tôi được gửi đến để phá hủy mọi thứ anh đã xây dựng,” Nhược Hi nói, giọng cô trở nên mềm mỏng hơn, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác. “Anh biết tôi là ai?”

Thiên Minh gật đầu, ánh mắt anh đầy sự chua xót. “An Nhược Hi. Con gái của cố Giám đốc Kỹ thuật An Quốc, người đã bị kết tội oan trong vụ Giao Thoa Ánh Sáng. Tôi biết mọi thứ về cô. Cô là một chuyên gia tư vấn hàng đầu đã bị chính giới kinh doanh này tước đoạt công lý. Khi cô gửi hồ sơ ứng tuyển, tôi đã biết cô đang tìm kiếm gì.”

“Vậy tại sao anh lại thuê tôi?” Nhược Hi hỏi, hoàn toàn bối rối.

“Vì hai lý do,” Thiên Minh đáp. “Thứ nhất, dự án Phục Hưng Châu Á thực sự đang sụp đổ. Tôi cần một người xuất sắc, không thể bị mua chuộc. Thứ hai, tôi cần một người ngoài cuộc để giúp tôi tìm ra sự thật về Q. Tôi không thể tin bất cứ ai trong Lục Thị. Cô có mục đích cá nhân đủ mạnh mẽ để chống lại Q. Tôi muốn cô là đối tác của tôi, không phải là kẻ thù.”

Nhược Hi hít một hơi sâu. Sự lựa chọn đã rõ ràng. Cô có thể công bố dữ liệu và hủy hoại Lục Thiên Minh, nhưng cô sẽ không tìm được Q và công lý thực sự. Hoặc, cô có thể hợp tác với kẻ thù không đội trời chung của mình để lật đổ kẻ đứng sau tất cả.

“Tôi cần sự thật, Thiên Minh,” Nhược Hi nói, lần này cô dùng tên anh một cách tự nhiên. “Sự thật về cha tôi và vụ án đó. Nếu chúng ta hợp tác, tôi cần quyền truy cập tuyệt đối vào mọi hồ sơ cũ. Và điều quan trọng nhất: Tôi cần biết ai trong Quorum đang kiểm soát anh.”

Thiên Minh gật đầu, ánh mắt anh lóe lên tia hy vọng hiếm hoi. “Đó là một thỏa thuận. Hiện tại, Q đang được đại diện bởi Ông Hùng. Nhưng ông ta chỉ là người phát ngôn. Sức mạnh thực sự nằm ở Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai của Q, nơi chứa mọi bằng chứng và mọi kế hoạch tương lai của họ.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt kiên định. “Cô An, chúng ta chỉ có hai tuần trước buổi họp báo. Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta để đánh bại Q. Nếu buổi họp báo thành công, tôi sẽ có đủ uy tín để thách thức Q. Nếu thất bại, họ sẽ tước đoạt mọi thứ của tôi, và cô cũng sẽ mất đi cơ hội báo thù.”

“Chúng ta bắt đầu từ đâu?” Nhược Hi hỏi, đặt ổ đĩa mã hóa sang một bên. Mối quan hệ giữa họ đã chuyển từ sự đối đầu lạnh lùng sang một sự liên minh bí mật đầy nguy hiểm.

Sáng hôm sau, không khí làm việc trong văn phòng Tổng tài đã thay đổi. Sự lạnh lùng và cảnh giác vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng một sự hiểu biết ngầm.

“Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai,” Nhược Hi nói, khi họ xem xét lại các dữ liệu. “Nó không thể nằm trong hệ thống chính. Q sẽ không mạo hiểm.”

“Nó được lưu trữ vật lý,” Thiên Minh xác nhận. “Trong một két sắt bí mật tại khu biệt thự riêng của cựu Chủ tịch Lục Thị. Chỉ có tôi và Ông Hùng có mã truy cập. Nhưng mã của tôi chỉ là một nửa. Tôi cần nửa còn lại từ Ông Hùng.”

Nhược Hi suy nghĩ. “Không thể lấy trực tiếp. Chúng ta phải tìm cách làm cho Ông Hùng tự nguyện tiết lộ hoặc vô tình để lộ.”

Chiến lược mới của Nhược Hi trở nên rõ ràng: sử dụng việc chuẩn bị cho buổi họp báo như một cái cớ để tiếp cận Ông Hùng. Cô yêu cầu Thiên Minh tổ chức một buổi họp kín với Hội đồng Cố vấn Thượng viện (đại diện là Ông Hùng) để “thảo luận về tầm nhìn truyền thông mới”.

Cuộc họp diễn ra tại phòng họp riêng của Thiên Minh. Ông Hùng bước vào, vẫn giữ phong thái ung dung nhưng ánh mắt đầy thăm dò.

“Tổng tài Thiên Minh, việc cô An muốn thay đổi hình ảnh của tập đoàn là một việc mạo hiểm,” Ông Hùng nói, giọng điệu mang tính cha chú. “Chúng ta đã duy trì sự ổn định bằng cách giữ mình trong bóng tối.”

“Nhưng bóng tối đó đang giết chết niềm tin của thị trường, thưa Ông Hùng,” Nhược Hi can thiệp, giọng cô đầy sức thuyết phục. “Sự ổn định bây giờ cần phải được thể hiện qua sự minh bạch. Nếu chúng ta không hành động, các đối thủ sẽ tận dụng sự thiếu tự tin này.”

Trong khi Nhược Hi trình bày kế hoạch một cách chi tiết và lôi cuốn, Thiên Minh lặng lẽ quan sát Ông Hùng. Nhược Hi đã dặn anh chú ý đến bất kỳ cử chỉ nhỏ nào của ông ta.

“Kế hoạch này khá ấn tượng, cô An,” Ông Hùng nói. “Nhưng để Hội đồng Cố vấn chấp thuận, chúng tôi cần thêm một sự đảm bảo. Chúng tôi muốn Tổng tài Thiên Minh phải ký vào một bản cam kết duy trì các nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị trong 5 năm tới. Đây là một sự bảo vệ cần thiết cho các cổ đông lớn.”

Ông Hùng đưa ra một chiếc bút máy cổ và một tập tài liệu mỏng. Khi Ông Hùng đưa bút, Nhược Hi nhìn thấy một khoảnh khắc lơ đãng.

Chính là lúc này, Nhược Hi nghĩ.

“Tổng tài, anh có thể cho tôi xem bản cam kết này không?” Nhược Hi hỏi, bước đến bên Thiên Minh, giả vờ xem tài liệu.

Thực chất, cô đang dùng máy quét nhỏ giấu trong chiếc nhẫn (một công cụ cô dùng khi còn là chuyên gia tư vấn) để quét vân tay của Ông Hùng trên cây bút máy.

Ông Hùng hơi nhíu mày, nhưng không ngăn cản. “Đây chỉ là thủ tục, cô An.”

Thiên Minh nhanh chóng nắm được ý đồ của cô. “Cô An, sau cuộc họp, cô hãy xem xét kỹ lưỡng. Tôi sẽ ký sau.”

Khi Ông Hùng rời đi, Nhược Hi và Thiên Minh nhìn nhau.

“Vân tay,” Thiên Minh nói.

“Đúng. Nửa mã khóa két sắt bí mật thường được bảo vệ bằng vân tay. Tôi đã có nó. Bây giờ, chúng ta cần nửa mã số,” Nhược Hi đáp. “Ông Hùng là một người rất cẩn thận. Ông ta sẽ không bao giờ viết mã ra.”

Tối hôm đó, Thiên Minh mời Nhược Hi đến văn phòng riêng của mình, nơi có một góc nhỏ yên tĩnh dành cho thư giãn. Anh mở một chai rượu vang đắt tiền. Lần đầu tiên, họ không nói chuyện về công việc.

“Khi tôi còn nhỏ, sau vụ cháy, tôi đã dành một năm trong bệnh viện,” Thiên Minh nói, nhìn vào vết sẹo. “Q đã chăm sóc tôi. Họ nói với tôi rằng tôi là người được chọn để dẫn dắt Lục Thị. Họ tạo ra tôi, huấn luyện tôi trở thành một Tổng tài hoàn hảo, không có cảm xúc, chỉ có lý trí. Đó là cách họ kiểm soát tôi.”

“Họ lợi dụng nỗi đau của anh,” Nhược Hi nói, cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Sự lạnh lùng của anh không phải là bản chất, mà là cơ chế phòng vệ được Q cài đặt.

“Và cha cô,” Thiên Minh nói, nhìn thẳng vào mắt Nhược Hi. “Q đã đặt cha cô vào vị trí đó. Ông ấy đã phát hiện ra điều gì đó về Q, điều gì đó mà họ không thể chấp nhận được. Việc xóa hồ sơ… đó là để che đậy sự thật này, rằng cha cô là nạn nhân, không phải thủ phạm.”

Nhược Hi cảm thấy mắt cay xè, nhưng cô kiềm chế được. Đây không phải là lúc để yếu lòng.

“Chúng ta phải vào biệt thự cũ trước buổi họp báo,” Nhược Hi nói. “Chúng ta cần hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai để làm bằng chứng và đòn bẩy. Thiên Minh, anh có còn nhớ bất kỳ thói quen hay ám hiệu nào của Ông Hùng không?”

Thiên Minh suy nghĩ. “Ông ấy thường nhắc đến một con số, ‘23-6’. Ông ấy nói đó là ‘ánh sáng dẫn đường’.”

“23-6,” Nhược Hi lặp lại. “Nó không giống một mã khóa. Trừ khi… nó là một tọa độ. Hoặc một ngày kỷ niệm.”

Nhược Hi vội vàng lấy máy tính, tìm kiếm lịch sử Lục Thị. Không có gì đặc biệt xảy ra vào ngày 23 tháng 6.

Nhưng sau đó, cô nảy ra một ý tưởng. “Anh còn nhớ bức ảnh cha tôi chụp cùng Ông Hùng không? Có một người thứ ba mà chúng ta không nhận dạng được.”

“Phải,” Thiên Minh gật đầu.

“Tôi đã thấy nó trong hồ sơ lưu trữ cũ của cha tôi. Người thứ ba đó có thể là người sáng lập Lục Thị. Anh có ảnh của người sáng lập không?”

Thiên Minh gật đầu và mở két sắt cá nhân. Anh lấy ra một bức ảnh đã ố màu: một người đàn ông trung niên đứng cạnh một tòa nhà cổ.

“Đó là cố Chủ tịch Lục Thị,” Thiên Minh nói. “Và tòa nhà phía sau… đó là tòa nhà đầu tiên của Lục Thị.”

Nhược Hi chợt nhận ra. Cô nhanh chóng tìm kiếm địa chỉ của tòa nhà đó. Nó nằm trên Đại lộ 23, số 6.

“23-6 không phải là ngày hay tọa độ, Thiên Minh,” Nhược Hi nói, tim đập nhanh. “Nó là địa chỉ của sự khởi đầu. Có lẽ mã khóa là một thứ gì đó liên quan đến địa chỉ này.”

“Chúng ta có vân tay. Nếu mã khóa yêu cầu một chuỗi số liên quan đến 23-6, nó phải là…” Thiên Minh suy nghĩ.

“1956,” Nhược Hi gần như hét lên. “Năm thành lập Lục Thị! 1956!”

Thiên Minh nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự ngưỡng mộ.

“Chúng ta có thể vào được,” anh thì thầm. “Tối mai. Trước khi Ông Hùng có bất kỳ hành động nào.”

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Minh reo lên. Là một cuộc gọi khẩn cấp từ ban quản trị.

“Tổng tài, chúng tôi vừa phát hiện một hành vi truy cập trái phép vào dữ liệu cá nhân của Ông Hùng. Có vẻ như có kẻ đang cố gắng lấy thông tin riêng của ông ta,” giọng quản trị viên căng thẳng.

Thiên Minh và Nhược Hi nhìn nhau. Q đã nhận ra sự thay đổi trong hành vi của họ. Q đã bắt đầu hành động.

“Không phải ai đó đang cố gắng lấy thông tin của Ông Hùng,” Nhược Hi nói, giọng cô kiên quyết. “Q đang gài bẫy chúng ta. Q đang tạo ra một sự kiện khủng hoảng để buộc anh phải ký vào bản cam kết đó ngay lập tức, tước bỏ mọi quyền lực của anh trước buổi họp báo.”

Thiên Minh siết chặt tay. “Họ đã chuẩn bị sẵn. Chúng ta phải hành động trước khi trời sáng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×