bảy mươi lăm nghìn giờ ánh dương

Chương 6: Đột Nhập Biệt Thự và Hố Sâu Sự Thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đồng hồ điểm 1:00 sáng. Toàn bộ tầng trên cùng của Lục Thị chìm trong một sự tĩnh lặng giả tạo, chỉ có tiếng gõ bàn phím khẩn trương của An Nhược Hi. Quyết định đã được đưa ra: phải hành động ngay lập tức. Mỗi phút trì hoãn đều có thể dẫn đến việc Lục Thiên Minh bị Hội đồng Quản trị tước quyền, hoặc tệ hơn, Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai bị di chuyển hoặc tiêu hủy.

“Thiên Minh, anh phải chuẩn bị một lý do vắng mặt hoàn hảo,” Nhược Hi nói, đôi mắt cô không rời khỏi màn hình. Cô đang tạo ra một “mạng lưới nhiễu” (decoy network) để giả lập hoạt động của Thiên Minh trên hệ thống nội bộ, khiến Q nghĩ rằng anh vẫn đang ở văn phòng, gấp rút chuẩn bị cho việc ký cam kết.

“Tôi đã gửi một tin nhắn tự động đến Cô Trương, nói rằng tôi đang ở trong phòng ngủ riêng và không muốn bị quấy rầy vì lý do sức khỏe. Anh phải tắt tất cả các thiết bị định vị cá nhân, cả đồng hồ và điện thoại phụ,” Thiên Minh nói, nhanh chóng cởi bỏ chiếc đồng hồ thông minh đắt tiền.

Nhược Hi gật đầu. “Chúng ta phải đi bằng xe riêng, không phải xe công ty. Anh phải lái xe. Bất kỳ tài xế nào của Lục Thị đều là tai mắt của Q.”

Họ mặc trang phục đơn giản, màu tối: Thiên Minh với áo khoác da màu đen, Nhược Hi với áo gió mỏng. Họ rời khỏi tòa nhà bằng thang máy dịch vụ, đi qua bãi đỗ xe hầm B4, nơi ngay cả bảo vệ cũng không giám sát chặt chẽ.

Chiếc SUV màu đen của Thiên Minh lướt đi trong màn đêm. Cả hai đều im lặng, nhưng sự căng thẳng giữa họ đã hòa quyện thành một sự ăn ý đáng sợ. Mối quan hệ của họ đã vượt qua ranh giới công việc, đi thẳng vào mối liên minh sinh tử.

“Biệt thự của cựu Chủ tịch Lục Thị là một địa điểm cũ. Ông ấy luôn thích những thứ cổ điển và kín đáo. Hệ thống bảo mật vật lý sẽ kém hiện đại hơn so với Lục Thị, nhưng sẽ có nhiều bẫy thủ công hơn,” Thiên Minh cảnh báo.

“Tôi đã nghiên cứu bản đồ kiến trúc cũ của khu vực đó,” Nhược Hi nói, mở máy tính bảng. “Nó được xây dựng vào thập niên 70, với một khu vực hầm ngầm được gia cố đặc biệt. Két sắt phải nằm ở đó. Đây là đường đi ngắn nhất, tránh tất cả các camera cộng đồng.”

Họ lái xe khoảng bốn mươi phút, ra khỏi trung tâm thành phố rực rỡ, tiến vào một khu vực ngoại ô biệt lập, nơi những biệt thự cổ kính nằm nép mình trong rừng cây rậm rạp.

Đến nơi. Khu biệt thự được bao phủ bởi lớp rào sắt cao và hệ thống camera cũ kỹ. Thiên Minh đỗ xe cách đó hai dãy nhà.

“Tôi sẽ vô hiệu hóa hàng rào điện từ và camera ngoại vi. Anh lo phần cửa chính,” Nhược Hi thì thầm. Cô lấy ra một thiết bị nhỏ gọn, chỉ bằng một chiếc bật lửa, và bắt đầu thao tác.

Nhược Hi nhanh chóng vô hiệu hóa hệ thống camera ngoại vi và hệ thống cảm ứng nhiệt dưới đất. Nhưng khi đến cổng chính, một màn hình nhỏ nháy sáng, yêu cầu một mã số.

“Đây là hệ thống dự phòng, Thiên Minh. Nó yêu cầu một mã khóa sinh học,” Nhược Hi cau mày.

“Mã khóa sinh học? Có lẽ là giọng nói,” Thiên Minh nói. “Chắc chắn là giọng của Ông Hùng.”

“Chúng ta không thể bắt chước giọng Ông Hùng. Nhưng tôi có vân tay của ông ta,” Nhược Hi nói, lấy ra chiếc nhẫn đã quét vân tay Ông Hùng tối qua. “Chúng ta cần tìm một bộ phận cảm biến vân tay ngoại vi.”

Thiên Minh bước lại gần cánh cổng, tìm kiếm trong bóng tối. Anh phát hiện một tấm kim loại nhỏ bị rỉ sét, gần như hòa lẫn vào tường.

“Thứ này,” anh nói, chỉ vào nó.

Nhược Hi áp chiếc nhẫn vào tấm kim loại. Hệ thống cảm biến mờ nhạt khởi động. Bíp—Đã xác nhận. Cánh cổng nặng nề mở ra, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng vang vọng trong đêm tối.

Họ nhanh chóng lẻn vào bên trong. Cánh cửa chính của biệt thự không khóa, chỉ được chốt bằng một khóa cơ học đơn giản.

Thiên Minh dẫn Nhược Hi đến khu vực tầng hầm. Cầu thang gỗ cũ kỹ kêu ken két dưới chân họ.

“Nó ở dưới đây,” Thiên Minh nói, dùng đèn pin điện thoại chiếu vào một cánh cửa thép nặng nề, khác hẳn với kiến trúc gỗ xung quanh. “Đây là lối vào phòng két sắt, được xây dựng riêng biệt với kiến trúc chính.”

Cánh cửa thép có một bộ khóa điện tử phức tạp, yêu cầu cả mật mã số và mật khẩu sinh trắc học.

Nhược Hi đặt máy quét vân tay lên bảng điều khiển, sử dụng dữ liệu đã lấy được của Ông Hùng. Vân tay được xác nhận. Vui lòng nhập mật mã số.

Thiên Minh run nhẹ. Đây là lúc cao trào. Anh phải hoàn toàn tin vào suy luận của Nhược Hi.

“Mật mã số. 1956,” Thiên Minh thì thầm, nhập bốn chữ số.

Bíp—Báo lỗi. Mật mã không hợp lệ.

Họ nhìn nhau, sự thất vọng dâng trào.

“Nó phải là 23-6. 1956 là năm thành lập,” Nhược Hi cố gắng nghĩ nhanh. “Phải có một số logic khác. Thói quen của Ông Hùng! Anh nói ông ta hay nhắc đến 23-6 là ‘ánh sáng dẫn đường’.”

“Ánh sáng dẫn đường… là gì?” Thiên Minh cau mày.

Nhược Hi chợt nhớ lại. “Biểu đồ cung hoàng đạo! Trong những năm 50, nhiều người thuộc giới thượng lưu sử dụng thuật chiêm tinh. Ngày 23 tháng 6 là ngày ranh giới giữa hai cung: Song Tử (Gemini) và Cự Giải (Cancer). Ông Hùng có thể ám chỉ một tọa độ chiêm tinh.”

“Không có thời gian để tìm hiểu chiêm tinh!” Thiên Minh gắt gỏng.

“Bình tĩnh! Anh còn nhớ Ông Hùng đã cho anh ký bản cam kết gì không? Nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị,” Nhược Hi nói. “Nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị, từ năm 1956, là CÔNG NGHỆ, MINH BẠCH, TƯƠNG LAI. Tổng cộng 21 chữ cái.”

Thiên Minh nhìn cô, ánh mắt anh lóe lên. “Và 23 trừ 6 là 17. 21… 17…”

“Không. Quá phức tạp. Nghĩ đơn giản hơn! 23-6. Đại lộ 23, số 6. Anh là Tổng tài. Anh là người thừa kế duy nhất. Có phải mật mã là tổng số các chữ số trong địa chỉ?” Nhược Hi hỏi. “2 + 3 + 6 = 11. Cộng với năm 1956: 1 + 9 + 5 + 6 = 21. Tổng cộng: 11 và 21.”

Thiên Minh nhập 1121.

Bíp—Báo lỗi. Mật mã không hợp lệ.

Họ chỉ còn lại một cơ hội.

Thiên Minh đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt tuyệt vọng. “Cô An, tôi nhớ rồi. Ông Hùng luôn nói ‘Khi bạn lạc lối, hãy nhìn vào gương để tìm ra con số.’ Ông ta có một cái gương cổ ngay trong két sắt.”

“Gương…” Nhược Hi thì thầm. “Nghĩa là mật mã là 1956 đảo ngược. Hoặc 2306 đảo ngược.”

Thiên Minh nhanh chóng nhập 6591.

Bíp—Mật mã hợp lệ. Chào mừng, Tổng tài.

Tiếng khóa cơ học xoay nặng nề. Cánh cửa két sắt bí mật mở ra.

Phòng két sắt bên trong nhỏ hẹp, được gia cố bằng bê tông. Chính giữa là một két sắt lớn, cổ điển, được bảo vệ bằng vân tay và mã số.

Nhược Hi và Thiên Minh nhìn vào bên trong. Họ không thấy tiền mặt hay vàng bạc, chỉ có một chiếc hộp kim loại nhỏ và một cuốn sổ da dày màu đen.

Nhược Hi lấy cuốn sổ ra. “Đây là Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai.”

Thiên Minh cầm chiếc hộp kim loại. Bên trong là một thiết bị lưu trữ dữ liệu thế hệ cũ, nhưng được mã hóa hoàn hảo.

Họ nhanh chóng chụp lại từng trang của cuốn sổ bằng điện thoại.

Cuốn sổ không phải là một nhật ký, mà là Biên bản Họp Kín của Quorum qua từng năm. Nhược Hi và Thiên Minh lướt nhanh qua các trang.

Họ tìm thấy các biên bản họp từ ba năm trước. Mục Giao Thoa Ánh Sáng được đánh dấu bằng mực đỏ.

Biên bản họp ngày 16 tháng 3, 3 năm trước:

"Tác vụ đã hoàn tất. Lục Thiên Minh đã thực thi lệnh xóa. Mọi bằng chứng về mối liên hệ của An Quốc với tổ chức chống đối đã bị xóa bỏ. Lục Thị đã an toàn. Chúng ta phải đảm bảo Thiên Minh tin rằng chúng ta đã cứu anh ta khỏi sự sụp đổ. Duy trì sự kiểm soát thông qua yếu điểm: vụ cháy."

Nhược Hi run rẩy. Cha cô vô tội. Ông ấy không bị kết tội vì tham nhũng hay lỗi kỹ thuật, mà vì ông ấy đã liên hệ với một tổ chức chống đối để lật đổ Q.

Thiên Minh đọc tiếp một trang khác. Đó là một biên bản họp về vụ cháy năm anh mười tuổi.

"Vụ cháy là một thành công ngoài mong đợi. Đã tạo ra yếu điểm tâm lý hoàn hảo cho Thiên Minh. Đã tiêu diệt được người thừa kế hợp pháp (em trai của Thiên Minh). Chỉ còn lại một mình Thiên Minh, đứa trẻ có thể kiểm soát được. Tiến hành giai đoạn 2: Lấy bằng chứng. Vết sẹo hình bán nguyệt phải là lời nhắc nhở vĩnh viễn về sự phụ thuộc của anh ta vào chúng ta."

Thiên Minh sụp đổ. Anh không phải là người duy nhất sống sót. Anh đã có một người em trai. Vụ cháy không phải là tai nạn, mà là án mạng. Q không chỉ lợi dụng nỗi đau của anh, mà đã tạo ra nỗi đau đó bằng cách giết chết cả gia đình anh, chỉ để giữ Thiên Minh làm con rối.

Nhược Hi đặt cuốn sổ xuống và ôm lấy anh. Đó là lần đầu tiên họ có một hành động thân mật ngoài công việc, một cái ôm đầy sự chia sẻ và đồng cảm trong nỗi đau bị Q thao túng.

“Họ đã lợi dụng cả hai chúng ta,” Nhược Hi thì thầm, nước mắt cô nóng hổi trên vai anh. “Chúng ta phải dùng những bằng chứng này để lật đổ họ.”

Họ nhanh chóng quét và lưu trữ tất cả dữ liệu quan trọng vào ổ đĩa đã mã hóa của Nhược Hi.

Đúng lúc đó, một âm thanh rè rè vang lên trong căn phòng két sắt.

“Vị trí của anh đã bị phát hiện, Tổng tài. Anh đang ở khu vực cấm. Q đã gửi lệnh vô hiệu hóa mã truy cập của anh. Anh có 60 giây để rời khỏi đó.”

Giọng nói máy móc, nhưng Nhược Hi nhận ra đó là một thông báo được kích hoạt bởi hệ thống theo dõi tần số cao của Lục Thị.

“Họ đã gài bẫy chúng ta!” Thiên Minh gầm lên. “Mạng lưới nhiễu của cô đã bị phát hiện!”

“Không, họ đã theo dõi biệt thự,” Nhược Hi nói, cô nhìn thấy một camera nhỏ, được ngụy trang trong lớp bụi, nhấp nháy đèn đỏ. “Q đã theo dõi chúng ta từ đầu. Họ muốn chúng ta lấy tài liệu để buộc tội chúng ta là kẻ trộm cắp, không phải là người vạch trần sự thật!”

Họ không còn thời gian để tranh cãi. Thiên Minh lấy chiếc hộp kim loại và cuốn sổ, đặt lại vị trí cũ để làm chậm Q. Họ lao ra khỏi phòng két sắt.

“Thang máy dịch vụ!” Thiên Minh hét lên.

Họ tìm thấy thang máy dịch vụ cũ kỹ. Khi họ bước vào, cánh cửa thép của tầng hầm bắt đầu đóng lại.

“Mã khóa đã bị vô hiệu hóa!” Thiên Minh gõ vào bộ điều khiển.

Nhược Hi nhanh chóng rút dây cáp điện thoại của mình, kết nối nó với bảng điều khiển của thang máy, và sử dụng lệnh khẩn cấp.

“Tôi đang cố gắng điều khiển lại. Giữ cửa!”

Thiên Minh dùng vai đẩy mạnh cánh cửa thép đang dần khép lại. Nhờ sự can thiệp của Nhược Hi, thang máy bắt đầu chạy lên một cách chậm chạp và giật cục.

Khi họ lên đến tầng trệt, ánh sáng đèn pha rọi thẳng vào mặt họ. Ba chiếc xe đen đỗ ngay trước cổng, và bốn người đàn ông mặc vest đen bước ra, nhìn chằm chằm vào họ. Đây không phải là cảnh sát, đây là đội an ninh cá nhân của Q.

“Lục Tổng tài, chúng tôi có lệnh đưa anh về,” một người đàn ông nói, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng đầy đe dọa.

Thiên Minh nắm tay Nhược Hi. “Chạy!”

Họ chạy về phía chiếc SUV đã đỗ cách đó hai dãy nhà. Vận tốc của Thiên Minh nhanh hơn Nhược Hi. Khi họ chạy ngang qua một bức tường rào, Thiên Minh dừng lại, nhìn thấy Nhược Hi chậm lại vì đôi giày đế bằng cô đang đi.

Anh lập tức kéo cô, ôm cô vào lòng và bật người qua bức tường rào thấp.

Họ tiếp tục chạy. Tiếng bước chân dồn dập của những người mặc vest đen vang vọng phía sau.

Cuối cùng, họ đến được chiếc SUV. Thiên Minh nhanh chóng mở cửa, đẩy Nhược Hi vào ghế phụ và nổ máy.

“Thắt dây an toàn!”

Thiên Minh đạp ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm.

“Ổ đĩa đã được bảo mật?” Thiên Minh hỏi, giọng anh nặng nhọc vì thở dốc.

“Đã bảo mật. Tất cả bằng chứng nằm ở đây,” Nhược Hi đáp, đưa ổ đĩa cho anh.

Thiên Minh cầm lấy ổ đĩa, nhìn nó như nhìn một vũ khí tối thượng. “Họ đã lợi dụng tôi suốt hai mươi năm. Họ đã giết em trai tôi. Họ đã hủy hoại gia đình cô.”

“Bây giờ chúng ta sẽ buộc họ phải trả giá,” Nhược Hi nói, nhìn ra ngoài cửa sổ khi bình minh bắt đầu ló dạng, ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu vào khuôn mặt cô.

Đúng 5 giờ sáng, họ trở lại Lục Thị. Thiên Minh và Nhược Hi bước vào văn phòng Tổng tài, quần áo bám bụi, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Cô Trương, thư ký riêng, đang chờ sẵn, vẻ mặt căng thẳng. “Tổng tài! Ông Hùng và Hội đồng Cố vấn đã đến. Họ nói rằng họ đã tìm thấy bằng chứng về sự bất ổn trong quản lý của anh và muốn anh ký cam kết ngay lập tức, nếu không họ sẽ tổ chức một cuộc họp khẩn để tước quyền.”

Thiên Minh nhìn Nhược Hi. “Họ đã hành động nhanh hơn chúng ta tưởng.”

Nhược Hi nở một nụ cười lạnh lùng, tự tin. “Không sao, Tổng tài. Chúng ta đã có bằng chứng, và anh đã chứng minh được sự ‘bất ổn’ của mình. Hãy để họ thấy sự bất ổn đó sẽ hủy hoại họ như thế nào. Anh có Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu Buổi Họp Báo Khủng Hoảng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×