bảy mươi lăm nghìn giờ ánh dương

Chương 7: Lật Đổ Quorum và Bình Minh Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời đã lên cao, xuyên qua những ô cửa sổ kính lớn của văn phòng Tổng tài, nhưng không khí bên trong lại lạnh lẽo như buổi đêm. Đồng hồ chỉ 5:30 sáng.

Ông Hùng và hai thành viên Hội đồng Cố vấn khác, Ông Lâm và Bà Thanh, đã ngồi chờ sẵn trong phòng họp nhỏ liền kề văn phòng. Vẻ mặt họ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt chứa đầy sự chắc chắn của kẻ nắm quyền.

Lục Thiên Minh và An Nhược Hi vội vã vào phòng tắm riêng của Tổng tài. Nhược Hi dùng khăn ẩm lau nhanh những vết bụi trên áo khoác của Thiên Minh, đôi tay cô không ngừng run rẩy vì căng thẳng và thiếu ngủ.

“Tôi đã gửi các tệp đã quét từ Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai đến ổ đĩa dự phòng đã được mã hóa. Chúng ta sẽ mở nó trên máy chiếu chính,” Nhược Hi thì thầm, giọng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. “Anh phải hoàn toàn kiểm soát cảm xúc, Thiên Minh. Đây là một cuộc chiến lạnh. Cảm xúc sẽ là bằng chứng chống lại anh.”

Thiên Minh nhìn vào gương, thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình: mái tóc rối bời, quầng thâm dưới mắt, nhưng ánh mắt đã không còn sự lạnh lùng giả tạo, thay vào đó là sự quyết tâm rực cháy. Anh gật đầu, đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo dưới cổ áo. Vết sẹo đó, giờ đây, không còn là ký ức bị lợi dụng, mà là động lực báo thù.

“Về phần tôi,” Nhược Hi nói, tự chỉnh lại bộ vest của mình. “Tôi sẽ đóng vai trò kích hoạt. Tôi sẽ buộc Ông Hùng phải hành động, tạo ra một lỗ hổng trong sự kiểm soát của ông ta.”

Họ bước vào phòng họp. Bầu không khí lập tức đông đặc. Ông Hùng mỉm cười, một nụ cười nhã nhặn nhưng đầy ẩn ý.

“Tổng tài Thiên Minh, chúng tôi đã chờ anh. Sức khỏe của anh có vẻ không tốt. Tôi tin rằng áp lực gần đây đang ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh. Chúng ta nên giải quyết vấn đề này ngay lập tức,” Ông Hùng nói, đẩy tập tài liệu cam kết về phía Thiên Minh.

“Thưa Ông Hùng,” Thiên Minh nói, giọng anh trầm ổn, “Tôi hiểu rõ sự lo lắng của Hội đồng. Nhưng trước khi ký cam kết duy trì nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị, tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận lại về chính những nguyên tắc đó. Tôi đã tìm được một số tài liệu cũ cần được xem xét.”

Thiên Minh ra hiệu cho Nhược Hi. Nhược Hi tiến đến bảng điều khiển, bật máy chiếu và bắt đầu trình chiếu hình ảnh đầu tiên.

Đó là một bức ảnh chụp lại trang đầu tiên của Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai, với logo Q.

“Đây là gì, Tổng tài?” Ông Lâm, một thành viên Hội đồng, cau mày, vẻ mặt bối rối.

“Đây là Biên bản Họp Kín của Quorum,” Nhược Hi điềm đạm giải thích. “Tài liệu này không được phép tồn tại trên hệ thống. Tổng tài Thiên Minh đã tình cờ tìm thấy nó trong quá trình kiểm toán bất thường về tài sản cố định của tập đoàn, liên quan đến một biệt thự cũ.”

Ông Hùng vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt ông ta đã trở nên sắc lạnh. “Cô An, cô đang vượt quá phạm vi công việc của một thư ký dự án. Tài liệu nội bộ này không liên quan đến dự án Phục Hưng Châu Á.”

“Có liên quan, thưa Ông Hùng,” Nhược Hi đáp, không hề nao núng. “Bởi vì nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị là MINH BẠCH, nhưng Hội đồng lại duy trì bí mật này suốt nhiều năm. Chúng ta sẽ xem xét biên bản từ ba năm trước.”

Cô chuyển đến trang có đánh dấu mực đỏ. Giao Thoa Ánh Sáng.

Màn hình hiện lên đoạn văn:

"Tác vụ đã hoàn tất. Lục Thiên Minh đã thực thi lệnh xóa. Mọi bằng chứng về mối liên hệ của An Quốc với tổ chức chống đối đã bị xóa bỏ. Lục Thị đã an toàn. Chúng ta phải đảm bảo Thiên Minh tin rằng chúng ta đã cứu anh ta khỏi sự sụp đổ. Duy trì sự kiểm soát thông qua yếu điểm: vụ cháy."

Cả phòng họp im lặng. Ông Lâm và Bà Thanh nhìn Ông Hùng, sự bàng hoàng thể hiện rõ trên khuôn mặt họ.

“Tôi nghĩ rằng mọi người đã hiểu nhầm,” Ông Hùng nói, giọng ông ta đột ngột trở nên gay gắt. “Đây là biên bản giả mạo, được tạo ra bởi một kẻ tấn công bên ngoài để gây chia rẽ. Tổng tài, anh đã phạm sai lầm lớn khi bị một người ngoài cuộc xúi giục.”

“Thật sao, Ông Hùng?” Thiên Minh bước đến, đứng ngay cạnh Nhược Hi. “Tôi nghĩ người xúi giục tôi là người đã sát hại em trai tôi.”

Thiên Minh bấm phím, và một trang biên bản khác xuất hiện. Biên bản về vụ cháy năm anh mười tuổi.

"Vụ cháy là một thành công ngoài mong đợi. Đã tạo ra yếu điểm tâm lý hoàn hảo cho Thiên Minh. Đã tiêu diệt được người thừa kế hợp pháp (em trai của Thiên Minh). Chỉ còn lại một mình Thiên Minh, đứa trẻ có thể kiểm soát được. Tiến hành giai đoạn 2: Lấy bằng chứng. Vết sẹo hình bán nguyệt phải là lời nhắc nhở vĩnh viễn về sự phụ thuộc của anh ta vào chúng ta."

Hai thành viên Hội đồng khác lập tức đứng bật dậy, sắc mặt tái mét. Họ không phải là thành viên cốt lõi của Q mà chỉ là những người ngoài bị lợi dụng bởi Ông Hùng.

“Thiên Minh, tôi thề tôi không biết gì về chuyện này!” Ông Lâm lắp bắp.

Ông Hùng ném ánh nhìn sắc như dao về phía Thiên Minh, nhưng rồi chuyển sang Nhược Hi. “Cô gái, cô đã đi quá giới hạn. Anh nghĩ cô sẽ thoát khỏi tội danh đột nhập và trộm cắp tài sản không, Tổng tài?”

“Tôi không đột nhập, thưa Ông Hùng,” Nhược Hi điềm tĩnh nói. “Tôi đi cùng Tổng tài, người có một nửa mã khóa. Và chúng tôi không trộm cắp. Chúng tôi sao lưu các tệp công khai.”

Thiên Minh tiếp lời: “Biên bản này không chỉ là bằng chứng về tội ác cá nhân của Ông Hùng và những thành viên cốt lõi khác của Q, mà còn là bằng chứng về sự sai lệch nguyên tắc cốt lõi của Lục Thị. Q đã giết người thừa kế, gài bẫy một nhân viên trung thành (cha của Nhược Hi) để kiểm soát tập đoàn. Sự kiểm soát này đã dẫn đến Giao Thoa Ánh Sáng và suýt nữa là sự sụp đổ của Lục Thị. Tôi sẽ không ký vào bản cam kết nào nữa.”

Ông Hùng, nhận ra mình đã mất kiểm soát, đưa tay vào túi áo khoác.

“An ninh!” Ông Hùng gầm lên. “Bắt giữ Lục Thiên Minh và cô An! Họ đã xâm phạm tài sản cá nhân của tôi!”

Cửa phòng họp bật mở. Hai nhân viên an ninh to lớn bước vào, nhưng họ không phải là người của Thiên Minh. Họ là đội an ninh riêng được Ông Hùng cài cắm trong Lục Thị.

“Hai anh, ra ngoài,” Thiên Minh nói, giọng anh mang theo sự uy quyền lạnh lùng của một Tổng tài thực thụ, không phải con rối.

“Chúng tôi có lệnh từ Ông Hùng, Tổng tài,” một người đáp.

“Lệnh của Tổng tài là trên hết!” Thiên Minh nói, anh nhấn mạnh từng từ. “Các anh không làm theo lệnh của Tổng tài Lục Thị, mà làm theo lệnh của một kẻ sát nhân.”

Ông Hùng cười khẩy. “Chúng nó chỉ nghe mệnh lệnh, Thiên Minh. Đừng lãng phí thời gian.”

Nhược Hi liếc nhìn Thiên Minh. Cô biết anh đã chuẩn bị sẵn.

Thiên Minh bước về phía bảng điều khiển của Nhược Hi. Anh nhập một mật mã ngắn. Màn hình máy chiếu thay đổi, hiển thị một biểu đồ phức tạp: Sơ đồ Mạng Lưới An Ninh Lục Thị.

“Tôi đã giữ bí mật này suốt ba năm,” Thiên Minh nói. “Tôi biết rằng đội an ninh cá nhân của tôi sẽ không thể chống lại Q, vì vậy tôi đã xây dựng một đội ngũ mới, hoàn toàn ngoài hệ thống. Đội này chỉ nhận lệnh từ một máy chủ được bảo mật cấp cao, một máy chủ mà Q không biết đến.”

Anh nhấn một nút.

“Anh có 10 giây để rời khỏi khu vực này,” Thiên Minh nói với hai nhân viên an ninh của Ông Hùng.

Cả hai người đàn ông nhìn nhau, lưỡng lự.

Đúng lúc đó, từ hệ thống loa âm thanh của phòng họp, một giọng nói trầm ổn vang lên: “Mệnh lệnh Alpha được kích hoạt. Bảo vệ Tổng tài Lục Thiên Minh và Thư ký An Nhược Hi. Bắt giữ tất cả những người không có huy hiệu Tổng tài tại phòng họp. Thực thi.”

Cửa chính của văn phòng Tổng tài bật mở. Không phải hai, mà là mười nhân viên an ninh của Thiên Minh xông vào. Họ mặc đồng phục đen, trang bị đầy đủ, hành động nhanh chóng và hiệu quả.

Hai nhân viên an ninh của Ông Hùng bị khống chế ngay lập tức.

“Ông Hùng, anh đã bị tước mọi quyền hạn tại Lục Thị,” Thiên Minh tuyên bố.

Ông Hùng gầm lên: “Tao sẽ kiện mày! Mày không có thẩm quyền!”

“Tôi có thẩm quyền,” Thiên Minh lạnh lùng đáp. “Là Tổng tài, tôi có quyền bảo vệ tài sản và tính mạng của ban lãnh đạo khỏi các mối đe dọa. Và đây là đe dọa lớn nhất.”

Nhược Hi nhanh chóng gọi điện. “Tôi cần kết nối trực tiếp với Đội Điều tra Đặc biệt. Tôi có bằng chứng về tội ác có tổ chức, bao gồm giết người và thao túng tập đoàn.”

Ông Hùng nhìn Nhược Hi, ánh mắt ông ta đầy hận thù và hoảng loạn. “Cô là ai? Cô là con gái của An Quốc! Cô là kẻ thù!”

“Tôi là người đưa công lý đến cho cha tôi,” Nhược Hi đáp, không hề run sợ.

Trong vòng một giờ, mọi thứ tại Lục Thị đã thay đổi.

Ông Hùng bị dẫn đi, cùng với hai thành viên cốt lõi khác của Q đã được xác định qua biên bản. Ông Lâm và Bà Thanh, những thành viên chỉ bị lợi dụng, được giữ lại để hợp tác điều tra.

Hàng loạt cuộc họp khẩn cấp được Thiên Minh tổ chức: với Luật sư Trưởng, với Hội đồng Quản trị thực sự (những người bị Q che mắt), và với các cơ quan chức năng. Bằng chứng từ Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai không thể chối cãi. Vụ án Giao Thoa Ánh Sáng được lật lại, và vụ cháy năm xưa cũng được khởi động điều tra lại.

Đúng 10 giờ sáng, cuộc họp báo mà Nhược Hi đã lên kế hoạch đã được tổ chức, nhưng nội dung hoàn toàn thay đổi. Nó không còn là buổi ra mắt dự án, mà là một Cuộc họp Báo Công Lý và Minh Bạch.

Thiên Minh, đứng trên bục, không mặc bộ vest lịch lãm như dự kiến, mà là bộ đồ anh đã mặc khi đột nhập, vẫn còn dấu vết của cuộc chạy trốn.

“Hôm nay, tôi không chỉ đại diện cho Lục Thị,” Thiên Minh nói, giọng anh vang vọng khắp hội trường, “tôi đại diện cho công lý. Suốt ba năm, Lục Thị đã bị thao túng bởi một Hội đồng Cố vấn bí mật, Q, những người đã vi phạm nguyên tắc cốt lõi: MINH BẠCH. Họ đã giết hại người thừa kế hợp pháp của tôi, che giấu sự thật về cái chết của cha mẹ tôi, và vu khống một nhân viên trung thành, An Quốc, cha của cô An Nhược Hi, người đã giúp tôi khám phá ra sự thật này.”

Anh công khai trình chiếu những đoạn trích từ biên bản. Hình ảnh Thiên Minh, Tổng tài trẻ tuổi, đứng trước ánh đèn flash, không chỉ là người quản lý, mà là một nạn nhân, đã làm rung chuyển giới truyền thông. Sự minh bạch tuyệt đối đã tạo ra một cú sốc điện cực mạnh, thay thế sự nghi ngờ bằng sự tin tưởng tuyệt đối.

“Dự án Phục Hưng Châu Á không chỉ là về tài chính,” Thiên Minh kết luận. “Nó là về Phục Hưng Công Lý và Minh Bạch cho Lục Thị. Cô An Nhược Hi, với tư cách là Cố vấn Chiến lược mới của Lục Thị, sẽ dẫn dắt chúng tôi trong kỷ nguyên minh bạch này.”

Nhược Hi bước lên, đứng cạnh Thiên Minh. Cô không nói nhiều, chỉ một câu duy nhất: “Lục Thị sẽ không bao giờ là nơi dung dưỡng sự che đậy nữa.”

Tối hôm đó.

Mọi thứ đã được giải quyết. Hội đồng Quản trị đã bị thanh trừng, Lục Thị đã được ổn định. Nhược Hi và Thiên Minh đứng trên ban công văn phòng Tổng tài, nơi ánh đèn thành phố trải dài vô tận.

“Chúng ta đã làm được,” Thiên Minh nói, anh quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự biết ơn và một cảm xúc khác, sâu sắc hơn.

“Vâng, chúng ta đã làm được,” Nhược Hi đáp, cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao sau ba năm mang gánh nặng. Cô đã đạt được công lý cho cha mình, và cô đã cứu được một người cũng là nạn nhân.

Thiên Minh bước lại gần cô. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc cô. “Vết sẹo này,” anh nói, chạm vào vết sẹo bán nguyệt trên cổ mình, “giờ đây nó không còn là lời nhắc nhở về sự phụ thuộc, mà là biểu tượng của sự tự do. Tự do mà cô đã mang lại cho tôi.”

“Chúng ta đã trao đổi tự do cho nhau,” Nhược Hi mỉm cười. “Tôi không còn bị gánh nặng báo thù ràng buộc nữa. Tôi đã tìm thấy công lý.”

Anh ôm cô, một cái ôm chắc chắn và ấm áp. Lần này, không phải là sự đồng cảm trong sợ hãi, mà là sự xác nhận của hai linh hồn đã chiến đấu cùng nhau và chiến thắng.

“Cô An Nhược Hi,” Thiên Minh thì thầm vào tai cô. “Anh đã từng nghĩ rằng em được gửi đến để phá hủy mọi thứ anh xây dựng. Nhưng em đến để phá hủy những lời nói dối đã giam cầm anh, và xây dựng một tương lai mới cho cả hai chúng ta.”

Nhược Hi ngước nhìn anh, đôi mắt cô ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy. “Vậy Tổng tài muốn gì ở Cố vấn Chiến lược mới của mình?”

“Anh muốn em ở lại,” Thiên Minh nói, không còn chút e dè nào. “Không phải chỉ với tư cách là Cố vấn Chiến lược của Lục Thị. Mà là đối tác của anh. Trong công việc, và trong cuộc đời.”

Nhược Hi mỉm cười. “Tôi nghĩ rằng, sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tôi không thể từ chối một lời đề nghị hấp dẫn như vậy, Tổng tài.”

Họ đứng đó, dưới ánh sáng của một bình minh mới thực sự, không phải chỉ là bình minh của một ngày, mà là bình minh của một kỷ nguyên mới cho Lục Thị và cho chính họ.

Tuy nhiên, trong một căn phòng họp bị niêm phong khác, khi cảnh sát đang thu thập bằng chứng từ két sắt của Ông Hùng, họ phát hiện ra một điều đáng lo ngại. Chiếc hộp kim loại nhỏ mà Thiên Minh đã nhìn thấy bên cạnh Hồ sơ Tuyệt Mật Mười Hai không chỉ chứa dữ liệu mã hóa thế hệ cũ. Nó còn chứa một bản đồ số hóa.

Bản đồ đó là tọa độ của một phòng thí nghiệm bí mật, được đặt tên là Dự án Thần Vệ Nữ (Venus Project). Dự án này được thành lập vào năm 1970, bởi một nhóm nhỏ hơn cả Q. Và người sáng lập của nó không phải là cựu Chủ tịch Lục Thị, mà là người thứ ba trong bức ảnh cũ, người mà Nhược Hi và Thiên Minh vẫn chưa thể nhận dạng.

Cuộc chiến chống lại Q đã kết thúc, nhưng câu chuyện của Giao Thoa Ánh Sáng mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×