bảy mươi lăm nghìn giờ ánh dương

Chương 8: Dấu Vết Của Nữ Thần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên của kỷ nguyên mới tại Lục Thị diễn ra trong sự hỗn loạn có tổ chức. Cả Thiên Minh và Nhược Hi đều không ngủ, nhưng sự mệt mỏi đã bị thay thế bằng một nguồn năng lượng mới: sự tự do.

Họ cùng nhau bước vào phòng họp Tổng tài. Vệt bụi từ chuyến đột nhập đêm qua đã được làm sạch, nhưng sự ăn ý sinh tử vẫn còn đó. Nhược Hi ngồi vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Thiên Minh, chính thức là Cố vấn Chiến lược.

“Ông Hùng và Q đã bị vô hiệu hóa. Các thành viên còn lại đang hợp tác. Thị trường chứng khoán đã có phản ứng tích cực với thông điệp ‘Minh Bạch’ của chúng ta,” Thiên Minh thông báo, giọng anh giờ đây vang lên sự tự tin thực sự, không phải là vỏ bọc.

Nhược Hi gật đầu. “Nhưng chúng ta không thể thư giãn. Q chỉ là một vệ sĩ. Dự án Thần Vệ Nữ mới là chủ nhân bí mật.”

Thiên Minh mở máy tính bảng, trình chiếu bản báo cáo khám nghiệm từ Đội Điều tra Đặc biệt.

“Đây là nội dung của chiếc hộp kim loại nhỏ trong két sắt: một thiết bị lưu trữ thế hệ cũ, chứa các tệp nén và một bản đồ số hóa. Thiết bị này đi kèm với một chiếc chìa khóa mạ vàng, chạm khắc hình một đóa sen.”

Nhược Hi nhìn vào hình ảnh chiếc chìa khóa. “Lotus. Một biểu tượng của sự thuần khiết hoặc sự tái sinh. Nó không giống với bất kỳ logo nào của Lục Thị.”

“Bản đồ số hóa đưa chúng ta đến một địa điểm biệt lập: một phòng thí nghiệm bỏ hoang nằm sâu trong vùng núi phía Bắc, cách đây khoảng bốn giờ lái xe. Nó bị che giấu bằng công nghệ phản chiếu quang học cũ. Không có trên bất kỳ bản đồ công cộng nào,” Thiên Minh nói.

Vấn đề nan giải nhất vẫn là nhận dạng người thứ ba trong bức ảnh cũ, người sáng lập Venus Project.

“Người này phải là người cực kỳ thân cận với cố Chủ tịch Lục Thị, cha anh,” Nhược Hi suy luận. “Ông Hùng chỉ là con tốt. Người này mới là bộ não.”

Thiên Minh gọi cho Luật sư Trưởng của Lục Thị, yêu cầu truy xuất tất cả hồ sơ nhân sự cấp cao từ năm 1970 đến 1980.

Sau hai giờ sàng lọc dữ liệu, một cái tên nổi lên: Ông Hạo.

“Ông Hạo,” Thiên Minh đọc hồ sơ. “Giám đốc Khoa học và Công nghệ, người đã rời Lục Thị ngay sau khi cố Chủ tịch qua đời. Hồ sơ của ông ta bị niêm phong và dán nhãn ‘Đã giải mật năm 2050’. Lý do rời đi: ‘Không rõ. Cảm thấy không thể tiếp tục cống hiến’.”

Nhược Hi nghiên cứu bức ảnh: khuôn mặt của Ông Hạo hoàn toàn khớp với người thứ ba. “Ông ấy là một thiên tài. Hơn nữa, anh nhìn vào chuyên môn của ông ta: Công nghệ Giao diện Thần kinh (Neural Interface). Nó có liên quan đến vụ Giao Thoa Ánh Sáng — đó là vụ thất bại hệ thống kiểm soát thần kinh của các máy chủ cấp cao.”

“Điều đó có nghĩa là, Giao Thoa Ánh Sáng không phải là một vụ thất bại an ninh, mà là một sự cố kỹ thuật của chính Dự án Thần Vệ Nữ,” Thiên Minh kết luận.

“Chính xác. Và cha tôi đã phát hiện ra điều đó. Cha anh đã cố gắng che đậy. Và Q được lập ra để đảm bảo bí mật này không bao giờ được tiết lộ,” Nhược Hi nói, cảm thấy tất cả các mảnh ghép đã được đặt vào vị trí.

Thiên Minh quyết định rằng họ phải đến phòng thí nghiệm Venus Project ngay lập tức, trước khi bất kỳ ai khác, bao gồm cả Ông Hùng hoặc các thành viên Q còn lại, kịp nhận ra sự nguy hiểm của địa điểm này.

“Chúng ta sẽ đi với tư cách là một cặp đôi đi nghỉ cuối tuần,” Thiên Minh đề nghị. “Một chiếc xe bình thường, không có vệ sĩ. Sự giản dị là sự bảo vệ tốt nhất.”

Nhược Hi nhìn anh, sự ngạc nhiên hiện rõ. “Anh muốn chúng ta… hẹn hò?”

Thiên Minh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, chân thật và rạng rỡ. “Đó là cách duy nhất để tránh bị chú ý, Cố vấn An. Hơn nữa, chúng ta đã chia sẻ sự sống và cái chết. Anh nghĩ chúng ta xứng đáng có một bữa ăn tối bình thường.”

Họ lên đường vào chiều hôm đó. Chiếc xe của Thiên Minh, giờ đây là một chiếc SUV đơn giản, chạy dọc theo bờ biển vắng. Đây là lần đầu tiên họ trải qua những khoảnh khắc không có áp lực công việc, không có ám ảnh báo thù.

“Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lại làm một việc điên rồ như thế này,” Thiên Minh nói, tay anh đặt trên vô lăng. “Lái xe đi xa mà không có lộ trình cụ thể.”

“Anh bị Q kiểm soát quá lâu rồi, Thiên Minh,” Nhược Hi đáp, cô dựa đầu vào cửa sổ. “Anh cần học cách sống cuộc đời của chính mình.”

Dọc đường, họ dừng lại ăn tối tại một thị trấn ven biển nhỏ. Bữa tối đầu tiên của họ không phải là trong phòng VIP của nhà hàng sang trọng, mà là một quán ăn ven đường với món hải sản nướng.

“Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc đời tôi chỉ là trả thù,” Nhược Hi tâm sự. “Sau khi cha tôi mất, tôi đã xây dựng một bức tường hoàn hảo xung quanh mình. Tôi không tin ai cả, đặc biệt là những người từ Lục Thị.”

“Anh cũng vậy,” Thiên Minh nói, nhìn cô. “Anh bị phong tỏa cảm xúc. Q đã dạy anh rằng tình cảm là yếu điểm. Nhưng khi anh đứng trước Họp Báo, anh đã không cảm thấy sợ hãi. Anh chỉ cảm thấy có trách nhiệm phải bảo vệ sự thật, và bảo vệ em.”

Họ trở lại xe, sự gần gũi đã trở nên rõ ràng và không thể phủ nhận. Thiên Minh nắm lấy tay Nhược Hi.

“Sau khi mọi chuyện kết thúc, An Nhược Hi,” Thiên Minh nói, giọng anh trầm ấm. “Hãy cho phép anh sửa chữa tất cả những sai lầm mà Lục Thị đã gây ra cho em. Và cho phép anh cùng em xây dựng một điều gì đó mới mẻ.”

Nhược Hi siết chặt tay anh. “Tôi sẽ không đi đâu cả, Tổng tài.”

Họ đến khu vực tọa độ vào lúc nửa đêm. Địa điểm là một vách đá dốc đứng nhìn ra biển. Không có bất kỳ tòa nhà nào.

“Công nghệ phản chiếu quang học,” Nhược Hi thì thầm, cô lấy ra một thiết bị cảm biến nhiệt độ từ túi. “Mọi người sẽ chỉ thấy vách đá, nhưng cảm biến nhiệt độ sẽ phát hiện ra sự bất thường.”

Nhược Hi điều chỉnh thiết bị. Màn hình hiện lên một cấu trúc hình vòm bị che phủ, gần như vô hình, nép vào sườn đá.

“Phòng thí nghiệm nằm trong vách đá,” Thiên Minh xác nhận.

Họ tìm thấy một cánh cửa kim loại được ngụy trang hoàn hảo. Nhược Hi tiến hành nhập mã khóa từ sổ ghi chép cũ của Ông Hùng, kết hợp với các công thức hóa học được tìm thấy trong tệp nén của Venus Project.

Mật mã là một chuỗi phức tạp: 70-V-L. 70 là năm thành lập, V là Venus, và L là Lotus (biểu tượng của chiếc chìa khóa).

Bíp—Mật mã xác nhận. Vui lòng sử dụng chìa khóa vật lý.

Thiên Minh lấy chiếc chìa khóa sen mạ vàng ra. Anh cắm nó vào ổ khóa và xoay nhẹ. Cánh cửa kim loại nặng nề trượt mở, để lộ một hành lang tối tăm và ẩm ướt.

Bên trong phòng thí nghiệm, mọi thứ đều bị đóng bụi dày đặc. Các thiết bị máy móc cũ kỹ, nhưng một số máy chủ vẫn còn hoạt động, phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.

Họ tìm thấy văn phòng của Ông Hạo. Trên bàn làm việc, Nhược Hi phát hiện một cuốn nhật ký cá nhân.

Nhật ký của Hạo (1970 - 1980):

"Dự án Venus đang đi chệch hướng. Tôi tin rằng chúng ta đã đi quá xa. Công nghệ giao diện thần kinh có thể giải mã và truyền tải dữ liệu của não người. Nhưng nó đang tạo ra sự phân tách tâm lý. Tôi đã cảnh báo Lục (cố Chủ tịch), nhưng anh ấy bị ám ảnh bởi việc tạo ra một di sản vĩnh cửu. Tôi không thể tiếp tục. Tôi phải rời đi, mang theo một bản sao dữ liệu gốc, trước khi Venus thực sự hủy hoại nhân loại."

“Thần Vệ Nữ không phải là về công nghệ,” Nhược Hi thì thầm, giọng cô đầy kinh hoàng. “Nó là về việc sao chép tâm trí. Họ đã cố gắng tạo ra một ‘di sản vĩnh cửu’ bằng cách lưu trữ ý thức của Lục Thị.”

“Và Giao Thoa Ánh Sáng,” Thiên Minh tiếp lời, “đó là sự cố khi họ cố gắng tải dữ liệu lên máy chủ chính. Nó không phải là vụ mất dữ liệu, mà là sự xung đột ý thức.”

Họ tiếp tục tìm kiếm. Thiên Minh tìm thấy một két sắt nhỏ được giấu dưới sàn. Nhờ vào sự hiểu biết về két sắt của Lục Thị, anh nhanh chóng mở nó ra.

Bên trong két sắt, không phải là tiền hay dữ liệu, mà là hai bức thư đã ố màu.

Bức thư thứ nhất: Cố Chủ tịch Lục Thị gửi Ông Hạo (Ngày vụ cháy, 10 năm trước)

"Hạo, mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Sau khi mày rời đi, Q được thành lập để kiểm soát công nghệ Venus. Nhưng Q giờ đây cũng bị thao túng bởi người khác. Tao biết họ đang nhắm vào hai đứa con trai tao. Tao đã gài bẫy vụ cháy, nhưng không phải để giết chúng. Tao muốn tạo ra một sự kiện khủng hoảng để che giấu đứa con trai út (em trai của Thiên Minh) và đưa nó ra khỏi tầm mắt của Q. Thằng Thiên Minh, vì nó quá thông minh, Q sẽ giữ nó lại để làm con rối. Tao cầu xin mày, Hạo, hãy bảo vệ An Quốc. An Quốc là người duy nhất biết mật mã chống lại Venus. Tao không thể sống sót. Hãy tìm ra cách để đưa đứa con út trở lại. Hãy giúp nó..."

Thiên Minh buông bức thư, cả người run rẩy. Anh không chỉ có em trai, mà cha anh đã cố tình tạo ra vụ cháy để cứu em trai anh, và hi sinh chính mình để bảo vệ Thiên Minh.

Bức thư thứ hai: An Quốc (Cha của Nhược Hi) gửi Ông Hạo (1 năm sau vụ cháy)

"Hạo, tôi đã tìm ra mật mã chống lại Venus. Lục đã đúng. Q không phải là kẻ ác tồi tệ nhất. Người thứ tư, kẻ đã tạo ra Q, mới là kẻ thực sự thao túng. Hắn ta là người đã tước đoạt công nghệ từ Venus Project. Hắn ta là người đã vu khống tôi để truy cập vào mã nguồn. Tôi đang gửi cho ông bản sao đã mã hóa của mã nguồn. Nếu tôi không may mắn, ông hãy chuyển nó cho cô con gái An Nhược Hi của tôi. Cô bé sẽ hiểu. Mật mã là Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương."

Nhược Hi và Thiên Minh nhìn nhau. Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương—Tên cuốn tiểu thuyết mà Thiên Minh đã chọn cho câu chuyện cuộc đời mình. Nó không phải là một cái tên, nó là mật mã.

“Cha tôi… đã biết trước,” Nhược Hi nói, đôi mắt cô ngập nước. “Ông ấy đã gửi mật mã cho tôi qua chính cái tên này.”

“Mật mã này dùng để làm gì?” Thiên Minh hỏi.

Đúng lúc đó, đèn trong phòng thí nghiệm nhấp nháy, và sau đó tắt hẳn. Toàn bộ khu vực chìm trong bóng tối.

Một giọng nói lạnh lùng, già nua vang lên từ hệ thống loa âm thanh cũ kỹ của phòng thí nghiệm.

“Các cháu đã đi quá xa rồi, Lục Thiên Minh và An Nhược Hi. Công lý chỉ là một ảo ảnh. Và Thần Vệ Nữ không chấp nhận sự phản bội.”

Thiên Minh và Nhược Hi bật đèn pin điện thoại.

“Ông là ai?” Thiên Minh gầm lên.

“Ta là người đã sáng lập nên mọi thứ. Kẻ thứ tư. Người đã tạo ra Q để bảo vệ dự án Venus. Và ta đã luôn theo dõi các cháu, qua mọi camera, qua mọi giao dịch. Ta đã chờ đợi cái tên Bảy Mươi Lăm Nghìn Giờ Ánh Dương được tiết lộ.”

“Ông Hạo!” Nhược Hi nhận ra. “Ông không hề biến mất! Ông là người đứng sau Q!”

“Ông Hạo? Ta là bạn của cha mày, An Nhược Hi. Nhưng ta cũng là người đã tạo ra Venus, và tao sẽ không để nó bị hủy hoại. Hãy giao mã khóa cho ta. Hoặc ta sẽ làm cho cuộc đời của Tổng tài Lục Thị này trở lại địa ngục.”

Thiên Minh và Nhược Hi nhìn thấy một màn hình nhỏ được bật sáng. Đó là hình ảnh một chiếc xe tải lớn đang đậu cách đó không xa.

“Ta đã gửi một món quà nhỏ cho cháu, Thiên Minh. Nếu các cháu không ra khỏi phòng thí nghiệm trong 5 phút, chiếc xe đó sẽ phát nổ. Sức công phá đủ để chôn vùi toàn bộ vách đá này và tất cả những bí mật bên trong. Kể cả hai cháu.”

Họ chỉ còn 5 phút để chạy trốn khỏi một phòng thí nghiệm biệt lập và đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm hơn cả Q.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×