bảy năm sau, anh vẫn gọi tôi là cô lê

Chương 3: Cơn Sóng Cảm Xúc Bùng Nổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều dần nhạt, ánh nắng vàng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ phòng khám. Mưa ngoài kia đã ngưng, chỉ còn lại những giọt nước còn sót lại trên mái tôn rơi tí tách, như nhịp tim đang hồi hộp của những con người đứng trong căn phòng này.

Lê Tịnh An ngồi trên ghế da, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh mà cô rèn luyện suốt bảy năm qua. Trước mắt cô là Thẩm Minh, cậu con trai bảy tuổi với ánh mắt long lanh, hồn nhiên và tinh nghịch. Nhưng bên cạnh cậu là Thẩm Dật – người đàn ông mà bảy năm trước từng khiến trái tim cô tan nát.

Cậu bé nhìn anh chăm chú, giọng hồn nhiên:

“Mẹ… chú giúp con làm bài tập được không?”

Thẩm Dật khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu lại lần đầu tiên kể từ khi gặp lại cô. Anh cúi xuống, cầm tay con:

“Được… nhưng chỉ hôm nay thôi nhé, lần sau con phải tự làm.”

Lê Tịnh An nheo mắt, hơi ngạc nhiên vì thái độ dịu dàng bất ngờ của anh. Cô tự nhủ: “Bảy năm… anh ta thay đổi thật sao? Hay chỉ là trò diễn trước mặt con trai?”

Thẩm Dật nhận ra ánh mắt nghi ngờ của cô, nhưng không hề bận tâm. Anh tập trung vào Thẩm Minh, trò chuyện, chỉ dẫn từng câu chữ, từng nét bút. Mỗi hành động của anh khiến trái tim cô nhói đau, vì cô nhận ra, dù bảy năm, tình cảm này vẫn chưa phai nhạt.

Cậu bé thốt lên vui sướng:

“Mẹ ơi, chú giúp con giỏi quá!”

Cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và nghiêm khắc:

“Đừng quên, con vẫn phải tự làm bài tập. Chú chỉ hỗ trợ thôi.”

Nhưng trong lòng cô, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ. Bảy năm qua, cô đã che giấu mọi thứ, một mình nuôi con, một mình chịu đựng nỗi đau chia ly, nhưng giờ đây, nhìn anh đứng bên con, từng cử chỉ đều tỉ mỉ và yêu thương… cô nhận ra, bão tố vẫn chưa kết thúc. Nó chỉ đang bắt đầu theo cách khác.

Flashback – Cơn mưa năm xưa

Ngày đó, Lê Tịnh An ôm bụng bầu, chạy qua con đường vắng, tim như muốn vỡ vụn. Cô nghĩ rằng rời đi là cách duy nhất để bảo vệ chính mình và con, nhưng trái tim thì vẫn khắc khoải nỗi nhớ về anh. Bảy năm, mọi thứ tưởng chừng phai mờ, nhưng những ký ức ấy vẫn sống dậy, khiến cô vừa căm hận vừa thương nhớ.

Thẩm Dật thở dài, bước lại gần cô. Giọng anh trầm, chứa đầy cảm xúc bị dồn nén:

“Tịnh An… tôi đã sai. Bảy năm qua, tôi không ngừng hối hận.”

Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh:

“Sai? Anh biết sai từ khi nào? Bảy năm trước hay bây giờ mới nhận ra?”

Anh khẽ cúi đầu, lặng im một chút. “Tôi… không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng giờ nhìn con, nhìn cô… tôi biết mình phải làm gì.”

Cô nhíu mày, giọng khàn:

“Lời nói bây giờ có nghĩa gì? Anh đã bỏ mặc tôi và con bảy năm… anh nghĩ một lời xin lỗi có đủ không?”

Thẩm Dật nhìn cô, đôi mắt ẩm ướt, giọng trầm:

“Tôi không xin lỗi chỉ bằng lời… tôi muốn chứng minh bằng hành động.”

Cô cười nhạt, hơi cay đắng:

“Hành động? Anh bỏ lỡ bảy năm, thử hỏi hành động nào bù đắp được?”

Cậu bé Thẩm Minh đứng giữa, ngây thơ nhưng tinh nghịch, kéo tay cô:

“Mẹ… sao hai người cứ nhìn nhau khó hiểu vậy?”

Cô hít sâu, nhìn con, giọng dịu:

“Con trai… mẹ và chú đang nói chuyện người lớn.”

Thẩm Dật cúi xuống, nhìn con, giọng dịu:

“Con trai… chú biết mình đã bỏ lỡ nhiều, nhưng từ giờ, chú sẽ không để mất con nữa.”

Cậu bé cười, ánh mắt long lanh: “Vậy chú sẽ giúp mẹ con cháu hằng ngày chứ?”

Anh gật đầu, giọng trầm mà kiên định: “Đúng. Chú sẽ luôn ở bên con và mẹ.”

Không khí trong phòng dần dịu lại, nhưng trái tim Lê Tịnh An vẫn rối bời. Cô bước ra ngoài hành lang, tự nhủ: “Bảy năm… anh đã thay đổi, nhưng liệu con đường phía trước có dễ dàng?”

Ngay lúc đó, điện thoại của cô reo lên. Cô nhấn nghe, giọng bình tĩnh:

“Lê Tịnh An đây.”

Một giọng nói trầm, sắc lạnh vang lên:

“Chúng tôi muốn gặp cô về hồ sơ bệnh án Thẩm Minh. Có thể đến văn phòng ngay hôm nay không?”

Cô khẽ nhíu mày, trong lòng lo lắng. “Hồ sơ? Có chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?”

Giọng nói cười nhạt: “Đến thì biết.”

Cô tắt máy, nhìn ra cửa sổ, mưa đã ngừng hẳn, nhưng trong lòng cô, cơn mưa chưa hề kết thúc. Nó chỉ vừa bắt đầu.

Buổi tối, Thẩm Dật vẫn ở lại phòng khám, cùng Thẩm Minh học bài. Cậu bé ngồi trên ghế, tay cầm bút, mắt dõi theo anh. Anh kiên nhẫn chỉ từng nét chữ, từng phép tính.

Lê Tịnh An đứng cạnh, quan sát cả hai, cảm giác vừa yên tâm vừa đau nhói. Cô nhận ra, tình cảm giữa anh và con trai không thể bị phủ nhận. Nhưng giữa cô và anh, còn quá nhiều nút thắt chưa tháo gỡ.

Cậu bé chợt nhìn cô:

“Mẹ… sao chú lại hay nhìn con vậy?”

Cô khẽ cười, ánh mắt dịu: “Vì con là lý do để chú và mẹ gặp lại nhau.”

Thẩm Dật đứng dậy, giọng trầm thấp:

“Tịnh An… chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc. Tôi không muốn bỏ lỡ thêm lần nào nữa.”

Cô nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh:

“Lần này… tôi sẽ không dễ dàng tha thứ.”

Flashback – Những ký ức bị chôn vùi

Bảy năm trước, anh từng đứng trước cô, giọng trầm và đầy quyết tâm: “Tịnh An, đừng đi… đừng để con mình ở lại một mình.”

Nhưng cô đã đi. Anh đã sai lầm, và bây giờ, nhìn con trai trước mắt, anh mới nhận ra rằng, bảy năm chưa đủ để xóa hết lỗi lầm, nhưng đủ để bắt đầu sửa chữa.

Thẩm Dật bước lại gần cô, giọng trầm:

“Tôi muốn làm cha cho con tôi… và cũng muốn chứng minh với cô, rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô nữa.”

Cô nhìn anh, mắt long lanh, giọng yếu ớt:

“Anh… bảy năm… sao anh có thể quay lại và nói như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra?”

Anh cúi xuống, đôi mắt rực lên ánh sáng chân thành:

“Tôi không nói để xóa lỗi lầm. Tôi nói để cô biết… rằng trái tim tôi chưa bao giờ quên cô.”

Cô hít sâu, cảm giác vừa đau vừa ấm áp tràn ngập. Cậu bé đứng giữa họ, vô tình trở thành cầu nối, nhưng cũng là minh chứng cho tình yêu còn tồn tại.

Mọi thứ im lặng. Chỉ còn tiếng tim đập, tiếng mưa lác đác, và ánh mắt của ba con người dồn lại vào nhau. Bão tố bảy năm chưa tan hết, nhưng ánh sáng đầu tiên đã lóe lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×