bảy năm sau, anh vẫn gọi tôi là cô lê

Chương 4: Khoảng Cách Tan Chảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp kính phòng khám, chiếu xuống những giọt nước còn sót lại trên sàn gạch, phản chiếu những mảnh ký ức vừa mới sống dậy trong tâm trí Lê Tịnh An. Cô đứng trước bàn làm việc, tay vẫn cầm hồ sơ Thẩm Minh, nhưng mắt không rời khỏi cánh cửa sảnh – nơi Thẩm Dật vừa bước vào.

Anh xuất hiện với dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhưng ánh mắt lúc này chứa đựng một sức nặng khiến trái tim cô không khỏi chấn động. Bảy năm… bảy năm xa cách, mà giờ đây, mọi cảm xúc như ùa về cùng lúc, dồn nén và sẵn sàng bùng nổ.

Thẩm Dật tiến vào phòng, bước đi chắc nịch nhưng chậm rãi, từng bước như đang cân nhắc lời nói sắp thốt ra. Khi anh đứng trước bàn, đôi mắt họ chạm nhau, và cô cảm nhận được sự thay đổi trong anh: một sự chân thành mà bảy năm trước chưa từng thấy.

“Chào buổi sáng, Tịnh An.” Giọng anh trầm thấp nhưng dịu dàng, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.

Cô nhíu mày, giọng lạnh: “Buổi sáng. Anh đến vì công việc hay vì con?”

Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Minh, rồi trở lại với cô:

“Cả hai. Tôi muốn nói chuyện với cô… nghiêm túc, về tất cả.”

Lê Tịnh An ngồi xuống, khẽ thở dài, trong lòng vừa bực vừa lo. “Tôi không biết anh định nghiêm túc kiểu gì, nhưng bảy năm… không phải chuyện nói một hai câu là xong.”

Thẩm Dật hít sâu, giọng trầm:

“Tôi biết… tôi đã bỏ lỡ quá nhiều. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn bắt đầu lại. Với con… và với cô.”

Cô im lặng, ánh mắt xa xăm. Những lời nói ấy chạm vào vết sẹo cũ, khiến trái tim cô vừa mềm nhũn vừa nghiêm khắc: “Anh nghĩ… mọi chuyện có thể dễ dàng vậy sao? Bảy năm qua, tôi đã tự chăm sóc con, che giấu mọi nỗi đau… Anh quay lại, có nghĩ đến chúng tôi không?”

Anh tiến lại gần, giọng trầm và dứt khoát:

“Tôi không nghĩ mọi thứ dễ dàng. Tôi chỉ muốn chứng minh rằng tôi chưa bao giờ từ bỏ.”

Flashback – Những ký ức bảy năm trước

Ngày ấy, cô ôm bụng bầu chạy qua cơn mưa tầm tã, tim đập thình thịch. Anh đã đứng đó, nhưng khoảng cách giữa họ quá xa. Những lời nói chưa kịp thốt ra, những giọt nước mắt chưa kịp lau… tất cả biến thành nỗi đau khắc cốt ghi tâm.

Bảy năm sau, anh đứng trước mặt cô, giọng trầm:

“Tịnh An… tôi biết tôi đã sai. Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ thêm một lần nào nữa.”

Cô khẽ cười, ánh mắt vừa mềm vừa sắc:

“Anh biết sai… nhưng sao lại bảy năm?”

Anh im lặng, đôi mắt dừng lại nơi cậu bé Thẩm Minh, như thể tìm thấy lý do để giải thích mọi lỗi lầm.

Thẩm Minh nhảy lên ghế, cười khúc khích:

“Mẹ… chú sẽ ở lại với con chứ?”

Cô nhìn con, giọng dịu: “Con trai… mẹ chưa biết, nhưng chúng ta sẽ cùng xem chú ấy có thật lòng không.”

Thẩm Dật cúi xuống, nắm tay con:

“Con trai, chú sẽ không rời xa con nữa.”

Cậu bé reo lên vui sướng, ánh mắt long lanh như hạt pha lê: “Thật sao, chú?”

Cô đứng phía sau, lặng lẽ quan sát. Một phần trong cô mềm nhũn, một phần cảnh giác: “Bảy năm, anh ta đã bỏ lỡ tất cả, nhưng bây giờ… có thật lòng không?”

Chiều xuống, bệnh viện trở nên yên tĩnh hơn. Cô dẫn Thẩm Minh ra ngoài sân, nơi ánh nắng còn sót lại chiếu xuống ghế đá. Cậu bé cầm tay cô, mắt nhìn về phía Thẩm Dật, như đang chờ câu trả lời từ anh.

Anh tiến lại, giọng trầm mà ấm:

“Tịnh An… tôi muốn xin cô một cơ hội. Chỉ một cơ hội để chứng minh rằng tôi đã thay đổi.”

Cô khẽ hít sâu, ánh mắt vẫn sắc lạnh:

“Anh biết… cơ hội chỉ là lời nói. Hành động mới quan trọng. Anh có đủ kiên nhẫn không?”

Anh nhìn cô, đôi mắt nghiêm túc và chân thành:

“Tôi có. Bảy năm qua tôi học cách kiên nhẫn. Giờ đây… tôi sẽ không bỏ lỡ lần nào nữa.”

Cậu bé Thẩm Minh giật mình, reo lên:

“Mẹ, chú sẽ thật lòng sao?”

Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Con trai… hãy xem chú ấy làm gì đã.”

Buổi tối, cả ba người cùng nhau ăn cơm trong căn hộ nhỏ. Không gian ấm áp nhưng căng thẳng vẫn hiện hữu. Thẩm Dật cố gắng trò chuyện với cậu bé, hỏi từng món ăn yêu thích, từng bài học trong ngày. Cậu bé nhìn anh chăm chú, rồi cười rạng rỡ: “Chú giỏi quá!”

Lê Tịnh An quan sát, vừa ấm áp vừa bồn chồn. Cô biết, lần gặp này sẽ kéo theo hàng loạt sóng cảm xúc. Anh sẽ dần chiếm lại lòng tin của con trai… và cũng dần xâm nhập trái tim cô.

Thẩm Dật quay sang cô, giọng trầm:

“Tịnh An… tôi biết bảy năm trước tôi đã để cô và con chịu nhiều đau khổ. Nhưng từ hôm nay… tôi muốn cùng cô bước tiếp.”

Cô lặng im, cảm giác vừa căng thẳng vừa mềm nhũn. Trong lòng, bảy năm giận hờn, đau khổ, và cả hy vọng lẫn lộn. Cô biết, khoảng cách bảy năm đang dần tan chảy, nhưng cô vẫn muốn giữ chút phòng ngự:

“Anh thử xem… liệu mình có thật sự làm được.”

Anh gật, ánh mắt kiên định:

“Tôi sẽ làm được. Tôi hứa với cô… và với con.”

Buổi tối kết thúc, Thẩm Minh đã ngủ, nhưng Lê Tịnh An và Thẩm Dật vẫn ngồi trong phòng khách, đối diện nhau. Không cần lời nói, ánh mắt đã truyền tải tất cả: hối tiếc, tình cảm, và những vết sẹo chưa lành.

Cô nhấp một ngụm trà, giọng dịu nhưng vẫn sắc:

“Anh biết… bảy năm qua tôi sống ra sao không? Mọi thứ đều một mình, con trai, công việc, nỗi cô đơn… Anh quay lại, không thể xóa hết tất cả.”

Anh im lặng, nhìn cô, đôi mắt ấm áp và tràn đầy quyết tâm:

“Tôi biết. Nhưng từ hôm nay, tôi sẽ ở bên cô và con. Dù bão tố có trở lại, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu đi, đôi môi khẽ mấp máy:

“Anh… tốt nhất là chứng minh lời nói bằng hành động. Tôi không muốn nghe lý do nữa.”

Anh gật, nắm tay cô một cách chắc chắn, giọng trầm:

“Từ hôm nay, tôi sẽ chứng minh. Tôi không chỉ nói… tôi sẽ làm.”

Trong ánh đèn vàng mờ ảo, khoảng cách bảy năm giữa họ dần tan chảy, để lại những mảnh vụn của tình yêu chưa từng phai. Cả hai đều biết, chặng đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất, bão tố đầu tiên đã qua đi, và ánh sáng le lói đã xuất hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×