Buổi sáng thứ Hai, ánh nắng sớm len qua khung cửa kính, chiếu lên khuôn mặt đang say ngủ của Thẩm Minh. Cậu bé cuộn mình trong chăn, miệng lẩm bẩm những câu mơ hồ, có lẽ đang mơ về buổi tối hôm qua khi được “chú Thẩm” kể chuyện cổ tích.
Lê Tịnh An bước nhẹ đến bên con, kéo lại tấm chăn, khẽ vuốt tóc cậu bé. Ánh mắt cô ấm áp, nhưng cũng phảng phất chút bối rối. Hình ảnh người đàn ông ấy, ánh nhìn, giọng nói, và cách anh mỉm cười với con… vẫn quẩn quanh trong đầu cô suốt đêm qua.
“Bảy năm rồi… anh ta thật sự thay đổi sao?” – cô tự hỏi.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Cô giật mình, vội chỉnh lại áo khoác, rồi ra mở.
Cánh cửa bật mở, và người đứng ngoài là Thẩm Dật – tay cầm hộp bánh và ly cà phê nóng. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, cà vạt buộc hờ, trông anh vừa lịch lãm vừa có chút dịu dàng khác thường.
“Chào buổi sáng.” – anh nói, giọng trầm ấm, mang theo nụ cười khiến cô hơi khựng lại.
“Anh đến đây làm gì?” – cô cau mày, cố giấu vẻ ngại ngùng.
“Đưa con đi học.” – anh đáp đơn giản, đặt hộp bánh lên bàn. “Và… đưa luôn cả bữa sáng cho mẹ nó.”
Cô thoáng sững lại. Hơi ấm từ ly cà phê lan ra đầu ngón tay khiến cô cảm giác tim mình bị đánh cắp trong một giây ngắn ngủi.
“Anh… không cần làm vậy. Tôi tự lo được.” – cô đáp, giọng khẽ khàn, nhưng không dám nhìn vào mắt anh.
Thẩm Dật mỉm cười, giọng trầm:
“Tôi biết. Nhưng đôi khi, tôi chỉ muốn làm điều gì đó cho cô. Không phải vì nghĩa vụ… mà vì tôi muốn.”
Câu nói ấy khiến không khí bỗng chậm lại. Ánh mắt anh nhìn cô, không còn sự kiêu ngạo của một tổng tài lạnh lùng, mà là sự dịu dàng và chân thành – thứ khiến cô vừa sợ, vừa không nỡ gạt đi.
Cậu bé Thẩm Minh tỉnh dậy, thấy anh, liền reo lên:
“Chú Thẩm! Chú đến sớm quá à!”
“Ừ, chú đến đưa con đi học.” – anh xoa đầu con, ánh mắt tràn đầy thương yêu.
“Vậy con ăn sáng với chú nha!”
Cô đứng cạnh, nhìn cảnh hai người trò chuyện tự nhiên như cha con, tim cô nhói lên. Cảm giác ấm áp ấy, cô từng mơ suốt bảy năm, giờ lại trở thành sự thật khiến cô không biết nên vui hay sợ.
Trên đường đến trường, Thẩm Minh ngồi ghế sau, líu lo kể về lớp học, về bạn bè. Thẩm Dật vừa lái xe vừa lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại bằng vài câu hài hước, khiến cậu bé cười khanh khách.
Lê Tịnh An ngồi ghế bên cạnh, im lặng nhìn ra cửa kính, nhưng khóe môi lại vô thức cong nhẹ.
“Cô đang cười.” – anh nói khẽ, mắt vẫn dõi về phía trước.
Cô hơi giật mình: “Tôi không.”
“Có. Cô vừa cười vì tôi và con.” – anh nhẹ giọng, nửa đùa nửa thật.
Cô quay đi, giọng lạnh: “Anh tưởng chỉ cần vài cử chỉ nhỏ là có thể lấy lại lòng tin sao?”
“Không.” – anh đáp chắc nịch – “Nhưng tôi sẽ bắt đầu từ những điều nhỏ như vậy.”
Không khí im lặng lại tràn về, nhưng không còn nặng nề như trước.
Buổi tối hôm đó, khi Thẩm Dật quay lại phòng khám đón Thẩm Minh, anh bắt gặp cảnh tượng khiến lòng mình mềm đi:
Cậu bé ngồi trên ghế, ngủ gục trên bàn học, còn Lê Tịnh An đang nhẹ nhàng đắp áo khoác cho con. Gương mặt cô trong ánh đèn vàng dịu dàng đến mức khiến anh quên mất hít thở.
Anh đứng lặng nhìn thật lâu. Cô vẫn là cô gái năm ấy, chỉ khác ở đôi mắt đã thêm chiều sâu của năm tháng.
“Cô vẫn vậy.” – anh nói khẽ, giọng chứa đầy cảm xúc.
Cô giật mình quay lại: “Anh đến khi nào?”
“Từ lúc cô nhìn con. Tôi không muốn làm phiền.”
Ánh mắt họ chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi. Bảy năm xa cách tan biến trong một hơi thở.
Anh bước đến gần, giọng thấp và khàn:
“Tịnh An… tôi từng nghĩ mình có thể quên. Nhưng nhìn cô thế này, tôi mới hiểu… tôi chưa từng quên dù chỉ một ngày.”
Cô lùi lại, cố giữ bình tĩnh:
“Anh nói những lời đó để làm gì? Tôi không cần sự thương hại.”
“Không phải thương hại.” – anh nói, tiến thêm một bước – “Là hối hận. Là nhớ nhung. Là yêu.”
Ba chữ cuối cùng khiến tim cô run rẩy. Cô siết chặt tay, cố giữ giọng bình thản:
“Anh đừng nói nữa. Chuyện quá khứ… không thể thay đổi.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm đầy kiên định:
“Nhưng tương lai thì có thể.”
Cô im lặng, mắt khẽ rung động. Trong lòng, bao cảm xúc dồn nén suốt bảy năm trỗi dậy. Cô từng nghĩ mình đã quên, nhưng chỉ cần anh xuất hiện, mọi phòng ngự đều sụp đổ từng chút.
“Anh thật sự muốn quay lại sao?” – cô hỏi, giọng run nhẹ.
“Không phải quay lại.” – anh nói, khẽ chạm tay lên tim – “Là chưa từng rời đi.”
Cậu bé Thẩm Minh thức giấc, dụi mắt:
“Mẹ… chú Thẩm chưa về à?”
Thẩm Dật vội cúi xuống, nở nụ cười dịu dàng:
“Chú ở đây, đợi con dậy để chào buổi tối.”
Cậu bé cười tươi, ngáp dài: “Chú nói rồi đó nha, ngày nào cũng phải gặp con!”
Anh khẽ gật đầu, xoa đầu cậu bé:
“Chú hứa.”
Lê Tịnh An nhìn hai người, trong lòng trào lên cảm xúc khó tả. Cảnh tượng ấy… giống hệt gia đình mà cô từng mơ có. Nhưng cô vẫn sợ – sợ nếu tin một lần nữa, cô sẽ mất tất cả thêm lần nữa.
Khi Thẩm Dật chuẩn bị rời đi, anh dừng lại ở cửa, quay sang nhìn cô.
“Tịnh An.”
“Gì?”
“Nếu cô không tin lời tôi, hãy tin vào ánh mắt con trai. Con đã tin tôi rồi.”
Câu nói ấy khiến cô đứng lặng. Khi cánh cửa khép lại, nước mắt cô rơi, nhẹ như hạt bụi nhưng nặng như đá.
Ba ngày sau, Thẩm Dật bắt đầu “xuất hiện mỗi ngày”.
Anh đưa con đi học, đón con về, thỉnh thoảng mang cơm trưa đến phòng khám, lấy cớ “thăm con” nhưng thật ra là để nhìn cô.
Ban đầu, cô né tránh, giữ khoảng cách. Nhưng dần dần, sự kiên nhẫn và chu đáo của anh khiến cô không thể phủ nhận: người đàn ông bảy năm trước đã khác.
Anh biết cô thích trà nhài, mỗi sáng đều mang đến một cốc.
Anh biết cô thường thức khuya soạn hồ sơ, nên nhắn tin: “Ngủ sớm đi, đừng cố quá.”
Anh biết con trai thích đọc truyện siêu nhân, nên gửi đến cả bộ sách.
Cô nhìn điện thoại, từng tin nhắn của anh đều ngắn gọn, không hoa mỹ, nhưng chứa một loại quan tâm khiến lòng cô rung động.
Tối thứ Sáu, khi cô ra khỏi phòng khám, trời đổ mưa lớn. Cô không mang dù, đang loay hoay thì một chiếc ô đen mở ra trên đầu.
Thẩm Dật đứng đó, áo sơ mi ướt nhẹ, giọng khàn khàn:
“Tôi nói rồi… cô mà ướt mưa, tôi không tha.”
Cô ngước nhìn anh, ánh đèn đường phản chiếu trong mắt anh lấp lánh như có cả trời đêm. Tim cô bỗng đập mạnh đến mức khó thở.
“Anh… sao cứ phải làm vậy?” – cô hỏi, giọng run run.
“Vì tôi không muốn cô cô đơn nữa.”
Giữa cơn mưa, cô im lặng, để mặc anh che dù, để mặc bản thân mềm yếu thêm lần nữa.
Đêm ấy, khi về đến nhà, Thẩm Minh chạy ra, reo lên:
“Mẹ ơi! Chú Thẩm bảo mai đi công viên! Cả nhà mình đi nha!”
Cô đứng khựng lại. “Cả nhà” – hai chữ ấy khiến lòng cô rung mạnh. Cô nhìn con, rồi nhìn sang anh – người đang đứng cạnh cửa, ánh mắt chờ đợi.
Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói:
“Được. Mai đi.”
Ánh mắt anh sáng lên, nhẹ nhưng đầy xúc động.