bảy năm sau, anh vẫn gọi tôi là cô lê

Chương 6: Cuộc Hẹn Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời quang đãng, nắng vàng dịu chiếu qua những tán cây trên đường phố. Không khí mùa thu mát lành nhưng đủ làm người ta cảm nhận được hơi ấm của ánh nắng. Lê Tịnh An đứng trước cửa nhà, tay cầm túi xách, ánh mắt vừa bối rối vừa hồi hộp.

“Công viên… cả ba người đi.” Cô nhẩm lại trong lòng, tự nhủ: “Chỉ một buổi chiều thôi, nhưng sao tim lại đập mạnh như vậy?”

Thẩm Minh đã mặc sẵn áo khoác, đôi mắt long lanh nhìn ra cửa sổ, reo lên:

“Mẹ ơi, chú Thẩm đến chưa?”

Cô hít sâu, mỉm cười khẽ: “Sắp đến rồi, con chuẩn bị đi nhé.”

Chỉ vài phút sau, tiếng còi xe vang lên. Thẩm Dật xuất hiện trước cửa, vẫn veston chỉnh tề nhưng bỏ cà vạt, tay cầm túi đựng bánh và đồ ăn vặt cho Thẩm Minh. Anh bước xuống xe, ánh mắt nhìn cô, nụ cười nhẹ nhưng khiến trái tim cô run rẩy.

“Chào buổi sáng, Tịnh An.” Giọng trầm, nhưng ấm áp đến mức cô muốn quay đi.

“Chào.” – cô đáp, hơi khẽ run, cố gắng giữ bình tĩnh.

Thẩm Minh chạy ra ôm lấy anh:

“Chú Thẩm! Mau lên xe đi!”

Anh ôm con, ánh mắt dừng lại một giây trên cô, rồi cúi xuống:

“Chuẩn bị xong chưa, Tịnh An?”

Cô gật nhẹ, bước theo, lòng vừa bối rối vừa háo hức. Một phần trong cô vẫn cảnh giác, nhưng sâu thẳm, cô biết: bảy năm xa cách đã qua, giờ là thời điểm để bắt đầu lại.

Trên đường đến công viên, Thẩm Dật lái xe nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhìn cô từ phía sau gương chiếu hậu. Anh không nói nhiều, chỉ cố gắng tạo một không gian thoải mái.

Cô ngồi im, tay ôm túi xách, lặng lẽ quan sát con trai trò chuyện vui vẻ với anh. Cảnh tượng ấy khiến cô vừa vui vừa đau – vui vì thấy con hạnh phúc, đau vì nhận ra mình đã từng cô đơn quá lâu.

“Cô… có muốn ghé tiệm bánh không?” – anh bỗng hỏi, giọng dịu dàng.

Cô giật mình, ngẩng lên: “Tiệm bánh?”

“Ừ, con trai thích bánh ngọt, tôi nghĩ mua ít mang đi ăn trong công viên.”

Cô thoáng cười, ánh mắt dịu: “Được, vậy chúng ta ghé tiệm bánh một chút.”

Khi bước vào tiệm, mùi bánh ngọt lan tỏa khiến không khí trở nên ấm áp. Thẩm Minh reo lên:

“Mẹ ơi, con thích bánh sô-cô-la!”

Anh cúi xuống, lựa từng chiếc bánh cẩn thận:

“Được, con chọn đi, chú trả tiền.”

Cô đứng bên, quan sát cảnh tượng ấy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ngực. Cô nhận ra, Thẩm Dật không chỉ thay đổi trong lời nói mà còn trong hành động – từng chi tiết nhỏ đều cho thấy anh thực sự quan tâm đến con và cả cô.

Nhưng giữa niềm vui ấy, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngoài cửa kính. Cô khẽ nhíu mày.

Một phụ nữ, ăn mặc lịch lãm, bước vào tiệm, ánh mắt liếc nhìn Thẩm Dật đầy bất ngờ.

“Không phải…” – cô thì thầm trong lòng.

Thẩm Dật cũng nhận ra, ánh mắt anh khẽ dừng lại, nhưng nhanh chóng trở về với nụ cười dịu dàng dành cho Thẩm Minh. Anh nhẹ nhàng nắm tay cậu bé, đưa ra tín hiệu: “Đi thôi, con trai.”

Người phụ nữ đó bước lại, giọng trầm và hơi sắc:

“Thẩm Dật, thật lâu mới gặp.”

Anh nhìn cô, giọng trầm nhưng bình tĩnh:

“Chỉ là một cuộc tình đã qua, không liên quan đến hiện tại.”

Cô nhìn anh, ánh mắt vẫn chứa chút nghi ngờ: “Tôi chỉ tình cờ thấy anh, không cần giải thích nhiều.”

Thẩm Dật gật nhẹ, rồi quay lại nhìn Lê Tịnh An và Thẩm Minh, giọng ấm áp:

“Cô và con, chúng ta tiếp tục nhé.”

Cô hít sâu, nắm tay Thẩm Minh: “Đi thôi.”

Người phụ nữ lướt qua, ánh mắt vẫn còn nghi ngại, nhưng không còn can thiệp nữa. Cô nhận ra: bảy năm qua, Thẩm Dật đã khác.

Khi ba người đến công viên, không khí trở nên trong lành, gió mùa thu thoảng qua khiến lá vàng bay nhẹ trên lối đi. Thẩm Minh chạy trước, cười khanh khách, kéo tay mẹ và “chú Thẩm” đi theo.

Anh theo sát, vừa quan sát vừa cười nhẹ:

“Con trai… chú biết con sẽ thích nơi này.”

Cậu bé reo lên: “Mẹ, chú Thẩm nói đúng! Nơi này vui quá!”

Cô đứng sau, nhìn con, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác. Nhưng sâu thẳm, cô cảm nhận được sự thay đổi trong anh – sự chân thành, kiên nhẫn và dịu dàng.

Anh cầm tay cô, giọng nhẹ:

“Tịnh An… hôm nay… chỉ là bắt đầu. Tôi muốn cùng cô và con tận hưởng từng khoảnh khắc như thế này.”

Cô hơi ngập ngừng, nhưng rồi nắm tay anh:

“Được… nhưng tôi vẫn cần thời gian.”

Một lúc sau, Thẩm Minh muốn chơi trò cầu trượt, anh liền cõng con lên vai, khiến cậu bé cười khanh khách. Cô nhìn cảnh tượng ấy, cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót. Bảy năm cô tự chăm sóc con, giờ đây lại có anh bên cạnh – tim cô vừa mềm nhũn vừa căng lên bởi nhiều cảm xúc hỗn độn.

Trong khi con chơi, anh và cô đi dạo gần hồ, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Anh nói khẽ:

“Tịnh An… tôi biết bảy năm trước đã làm cô tổn thương. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn chứng minh bằng hành động, không chỉ bằng lời nói.”

Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ:

“Anh có chắc mình làm được không? Tôi sợ… nếu tin một lần nữa, tôi sẽ lại tổn thương.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt kiên định:

“Tôi không hứa không có khó khăn. Nhưng tôi hứa sẽ không bỏ rơi cô và con lần nữa.”

Cô khẽ thở ra, đôi mắt ươn ướt: “Anh biết… điều đó rất quan trọng.”

Trên đường về, Thẩm Minh ngủ gục trên ghế sau, cằm dựa vào vai anh. Cảnh tượng ấy khiến trái tim cô nhói lên. Anh nhìn cậu bé, rồi khẽ quay sang cô:

“Cô… có thể tin tôi chưa?”

Cô im lặng, chỉ gật nhẹ. Không lời nào có thể diễn tả hết cảm xúc dồn nén bảy năm qua.

Về đến nhà, khi đặt con vào giường, cô quay sang anh:

“Hôm nay… con hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc. Nhưng anh nhớ… tôi vẫn chưa hoàn toàn tin anh.”

Anh cười dịu, giọng trầm ấm:

“Tôi biết. Và tôi sẽ tiếp tục chứng minh từng ngày.”

Ánh mắt anh nhìn cô, tràn đầy quyết tâm, và trong khoảnh khắc ấy, Lê Tịnh An nhận ra: khoảng cách bảy năm… đang thực sự tan chảy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×