Một buổi chiều, Nam nhắn: “Tối có tiệc nhỏ, em đi với anh nhé.” Vy đáp: “Em không có đồ.”
– “Anh lo.”
Khi Nam đến, anh đưa Vy một chiếc hộp mỏng. Trong hộp là một chiếc váy đen đơn giản, ôm lấy đường cong nhẹ nhàng.
– “Anh… sao lại…”
– “Đừng từ chối. Chỉ là mượn,” Nam nói, nheo mắt. “Trong mắt anh, em đẹp nhất khi là chính em. Cái váy này chỉ để thế giới nhìn thấy điều đó.”
Tiệc tổ chức ở một căn penthouse, ánh đèn vàng, rượu champagne, tiếng cười vang dội trong không gian kính. Nam đi bên Vy, giới thiệu cô với vài người. Mọi người nhìn Vy bằng ánh mắt lạ lẫm: một phần ngạc nhiên, một phần đánh giá, và một phần… ghi chép.
Ở ban công, gió thổi mát. Vy dựa vào lan can, nhìn những đốm đèn thành phố phía dưới. Bên trong, tiếng nhạc dâng lên, ai đó cười to. Nam đi tới, đứng sau lưng Vy, tay đặt hờ lên lan can, không chạm vào cô, nhưng đủ gần để hơi thở anh vòng qua gáy Vy.
– “Ổn chứ?”
– “Ổn.”
– “Em không thuộc về những bữa tiệc kiểu này,” Nam nói. “Nhưng tối nay em làm nó đẹp hơn.”
Vy quay lại. Trong mắt Nam có thứ ánh sáng lấp lánh, khó định nghĩa. Cô bỗng hỏi, như bị ai thúc:
– “Anh… thật sự muốn gì ở em?”
Nam im rất lâu. Ở trong phòng, tiếng ly chạm nhau lanh canh. Rồi anh khẽ nói:
– “Anh muốn em tin anh.”
Một câu ngắn. Dễ. Và cũng khó nhất trên đời.
Trước khi Vy kịp đáp, một người phụ nữ tiến tới. Cô ấy cao, gương mặt sắc, môi đỏ.
– “Chào Nam,” cô ta cười, đặt tay lên cổ áo anh để phủi đi một sợi bụi tưởng tượng. “Lâu quá. Em nhắn mấy lần anh không trả lời.”
Nam cười nhẹ, gỡ tay cô ấy ra.
– “Anh bận.”
– “Bận với cô bé này à?” Ánh mắt cô ta lia qua Vy, dừng ở chiếc váy. “Gu anh vẫn mộc.”
Câu nói như giọt chanh vắt vào vết xước. Vy hơi lùi lại. Nam kề sát, thì thầm:
– “Đừng bận tâm.” Rồi anh ngẩng lên, giọng trở lại bình thản: “Miên, em lịch sự chút.”
Tên ấy. Lại là tên ấy. Miên cười nhạt, nhấc ly rượu:
– “Em luôn lịch sự. Chỉ người ta hay quên những gì đã hứa thôi.”
Cô ta bỏ đi. Không khí ở ban công lạnh đi nửa độ. Vy ngước nhìn Nam.
– “Anh… đã hứa gì với chị ấy?”
Nam nhìn thẳng vào Vy. Một khoảnh khắc ngắn anh như cân nhắc giữa vô số câu trả lời. Cuối cùng, anh chỉ nói:
– “Anh hứa nhiều thứ trên đời. Sai lầm là một trong số đó.”
Vy không biết nên buồn hay nên thông cảm. Cô trôi qua bữa tiệc như đi qua một giấc mơ có mép sắc.
Đêm về, Nam dừng xe trước khu trọ. Không ai nói gì. Màn hình điện thoại Nam sáng lên: Miên. Anh lướt ngón tay, tắt chuông. Vy nhìn động tác ấy mà thấy tim nặng như có đá.
– “Vy,” Nam gọi.
– “Dạ?”
– “Người ta sẽ nói nhiều thứ. Về anh. Về quá khứ. Về các mối quan hệ. Em có thể nghe. Nhưng khi quyết định, hãy nhìn vào cách anh đối xử với em, bây giờ.”
Vy cắn môi. Từ “bây giờ” như một chiếc phao giữa biển đêm. Người溺 nước sẽ bám lấy bất cứ thứ gì nổi.
– “Em hiểu.”
– “Tốt.” Anh cúi xuống, mở cốp xe, lấy ra một túi giấy nhỏ. “Đừng nghĩ anh mua chuộc. Chỉ là… anh thấy hợp với em.”
Vy mở túi. Một đôi bốt da cổ thấp, đơn giản, tinh. Cô muốn từ chối, nhưng lời đã ra khỏi miệng trước khi ý nghĩ kịp thành hình:
– “Cảm ơn anh.”
Nam chạm nhẹ lên tóc Vy.
– “Ngủ ngon, người đặc biệt.”
Cửa xe đóng. Tiếng động cơ chìm vào hẻm. Vy đứng một mình, ôm túi giấy, cảm thấy bản thân như đang đứng trên một cây cầu treo: phía dưới là thung lũng tối, gió thổi làm cầu rung lên nhè nhẹ. Cô đã bước lên rồi, mà không nhớ lúc nào.
Đêm đó, Vy mở cuốn sổ, viết: “Tin – là động từ có cánh. Bay được hoặc rơi thẳng.” Cô dừng bút. Có tin nhắn mới.
Nam: “Ngày mai em rảnh lúc ba giờ chứ? Anh muốn chụp cho em một bộ ảnh riêng. Chỉ hai đứa thôi. Anh hứa, quyền quyết định giữ ảnh là của em.”
Vy nhìn dòng chữ “chỉ hai đứa thôi” rất lâu. Rồi cô gõ: “Ba giờ em làm ca sáng, chiều rảnh.”
Nam: “Tốt. Anh đợi ở studio. Đừng ăn trưa quá no, dễ buồn ngủ trước ống kính.”
Vy: “Vâng.”
Nam: “À, và Vy này…”
Vy: “Dạ?”
Nam: “Đừng mang đôi bốt. Ngày mai anh muốn em đi chân trần.”
Vy đặt điện thoại xuống. Tim cô gõ chậm. Một sự trần trụi – về hình ảnh, hay về lòng tin? Cô không biết. Cô chỉ biết ngày mai, cô sẽ đi. Và con đường từ cửa vào studio sẽ mát lạnh dưới chân như sàn gỗ mới lau.
Ở đâu đó trong thành phố, một người phụ nữ tên Miên đang cười khẽ trước màn hình điện thoại tắt chuông. Ở đâu đó, Linh cuộn tròn trong chăn, hẳn đang nói mơ: “Đừng quên nhìn gai.”
Còn Vy, cô gấp cuốn sổ lại, đặt cạnh gối. Bên ngoài, cơn mưa đêm sau tiệc đã tạnh, để lại những vệt nước chưa kịp khô trên mặt đường. Thỉnh thoảng có xe chạy qua, đèn quét một vệt sáng mỏng lên trần phòng. Mọi thứ như một bức ảnh vừa chụp xong, còn mùi hóa chất và hơi ấm của đèn flash.
Chưa ai nhận ra, trong vệt sáng ấy, có một dấu hiệu nhỏ – rất nhỏ – vừa lóe lên rồi tắt: một vết nứt mảnh trên tấm kính tên là “tin tưởng”. Nó chưa đủ để vỡ. Nhưng đã đủ để kêu một tiếng rất khẽ trong lòng một cô gái ngoan.