bẫy tình của tra nam

Chương 9: Vết nứt trong trái tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Vy thức dậy trong trạng thái mệt mỏi. Cả đêm cô trằn trọc, ký ức về cái ô chung, về lời hứa “học cách yêu đúng” của Nam cứ quẩn quanh trong đầu. Mỗi khi nghĩ đến, cô thấy lòng vừa ấm vừa lạnh.

Cô bước đến bàn học, nhìn chiếc vòng bạc đặt cạnh cuốn sổ. Thứ lấp lánh ấy dường như là một sợi xích vô hình. Vy chạm tay vào, khẽ thì thầm:

– “Nếu mình tháo nó đi, có phải mọi thứ sẽ dễ dàng hơn không?”

Nhưng cuối cùng, cô lại đeo vòng vào cổ tay.

Những ngày bình thường không còn bình thường

Vy đi học, đi làm thêm như mọi ngày, nhưng tâm trí không còn yên ổn. Cô bắt đầu để ý từng ánh mắt, từng cử chỉ của Nam khi ở bên cạnh. Một tin nhắn trả lời chậm, một cú điện thoại tắt ngang cũng khiến cô bồn chồn.

Nam vẫn ngọt ngào: gọi cô là “người đặc biệt”, gửi đồ ăn khuya đến phòng trọ, thỉnh thoảng đợi cô tan ca. Nhưng chính sự chu đáo ấy lại khiến Vy nghi ngờ: anh làm vậy chỉ với riêng cô, hay với tất cả những cô gái khác?

Một tối, Linh đến tìm. Nhìn bạn thân, Linh thở dài:

– “Vy, mày đang héo đi từng ngày đấy. Mày không còn là Vy của trước nữa.”

Vy im lặng.

– “Tình yêu không phải lúc nào cũng màu hồng. Nhưng nếu nó khiến mày đau nhiều hơn vui, thì nó độc hại rồi.”

Câu nói ấy như nhát dao, cắm đúng vào điểm yếu trong lòng Vy.

Tin nhắn lạ

Một đêm, khi Nam rửa tay trong quán cà phê, điện thoại anh để trên bàn rung lên. Vy ngồi cạnh, vô tình nhìn thấy màn hình sáng. Tin nhắn hiện tên Miên:

“Khi nào thì anh thôi lẩn tránh? Em không tin anh sẽ bỏ được em đâu.”

Vy chết lặng. Tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Nam trở lại ngay sau đó, vội úp màn hình xuống. Anh cười, nhưng nụ cười gượng gạo.

– “Ai nhắn vậy?” – Vy hỏi, giọng run rẩy.

– “Khách hàng thôi.” – Nam đáp nhanh, rót thêm nước cho cô.

Vy muốn hỏi nữa, nhưng ánh mắt Nam sắc lại, như ngầm cảnh cáo. Cô im lặng, ôm lấy chiếc ly. Trong lòng, cơn gió lạnh thổi qua, để lại một vết rạn rõ rệt.

Cơn mưa không ngừng

Những ngày sau, trời liên tục đổ mưa. Vy đi học, đi làm, rồi về phòng một mình. Cô bắt đầu né tránh Nam. Anh gọi, cô lấy cớ bận. Anh nhắn, cô trả lời ngắn gọn.

Một buổi tối, Nam bất ngờ xuất hiện trước cổng trọ. Anh ướt sũng dưới mưa, giống hệt lần trước.

– “Vy, sao em tránh anh?”

– “Em mệt. Em cần thời gian.”

– “Thời gian để làm gì? Để nghi ngờ anh thêm à?”

Vy nhìn vào mắt anh, lần đầu dám nói thẳng:

– “Em không chắc mình chịu được nữa. Em sợ bản thân đang tự làm tổn thương.”

Nam sững người. Một lúc sau, anh siết lấy tay cô:

– “Đừng. Anh cần em. Nếu em đi, anh không còn ai cả.”

Giọng anh nghẹn lại, ánh mắt run rẩy. Lần đầu tiên, Vy thấy Nam yếu đuối như thế. Và cũng lần đầu tiên, cô thấy mình… không còn muốn ôm lấy sự yếu đuối ấy nữa.

Khoảng trống

Vy lên phòng, ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ. Trang giấy mới tinh, cô viết thật chậm:

“Yêu một người không đồng nghĩa với việc đánh mất chính mình.”

Viết xong, cô khép sổ lại, thở phào. Dù chưa đủ mạnh mẽ để dứt khoát, nhưng ít nhất cô biết mình đã bắt đầu nghĩ đến điều đó.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Nhưng lần này, Vy không còn thấy mưa chỉ là nỗi buồn. Nó cũng có thể là khởi đầu của sự rửa trôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×