bên đồng quê – tình yêu bình dị

Chương 1: Trở về quê hương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm bước xuống xe buýt, đôi mắt thoáng chút bỡ ngỡ khi hít vào bầu không khí quen thuộc mà xa lạ của làng quê. Mùi rạ khô, mùi đất sau cơn mưa, mùi hoa dại vương trên bờ sông – tất cả khiến tim anh rung lên một nhịp lạ, vừa thân quen vừa xao xuyến. Thành phố ồn ã, khói bụi, ánh đèn neon rực rỡ và nhịp sống vội vã bỗng trở nên mờ nhạt trong ký ức. Giờ đây, chỉ có tiếng gió thổi qua lá, tiếng chim hót và dòng sông chảy lặng lẽ trước mặt.

Bến sông xưa hiện ra, vẫn những bờ cỏ xanh, những cây tre rì rào theo gió. Lâm khẽ mỉm cười khi nhìn thấy chiếc cầu gỗ ọp ẹp mà ngày xưa anh từng hồn nhiên nhảy từ trên xuống nước cùng lũ bạn. Dòng nước trong vắt, lững lờ trôi, phản chiếu ánh nắng vàng óng. Những kỷ niệm tuổi thơ bỗng ùa về: chiều hè nắng chói, tiếng cười vang của trẻ con đua nhau thả thuyền giấy, những trận té ngã ướt sũng dưới bến sông mà vẫn cười vang, cùng mùi cơm lam nấu bên bếp lửa hồng của các bà, các mẹ.

Anh đi dọc theo bến sông, từng bước chân chậm rãi, như muốn ghi nhớ từng góc nhỏ của nơi này. Ngôi làng, với những mái nhà tranh thấp bé, những con đường đất đỏ lấp lánh dưới nắng, vẫn giữ được vẻ mộc mạc, bình yên như ngày xưa. Một vài ngôi nhà mới mọc lên, nhưng không làm mất đi dáng vẻ hiền hòa của làng. Lâm nhắm mắt lại, để tiếng gió, tiếng nước, tiếng côn trùng hòa vào nhau trong khoảnh khắc yên lặng.

Bên bờ sông, vài cụ già ngồi giặt quần áo, thỉnh thoảng nhắc nhau cười khúc khích. Trẻ con chạy nhảy theo đàn vịt, vừa reo hò vừa ném cát xuống nước. Lâm quan sát, cảm giác lạ lùng len vào tim: vừa thân thuộc, vừa mới mẻ, như thể anh vừa trở về một nơi thuộc về mình nhưng chưa từng bước chân vào trước đó.

Anh dừng lại trước một gốc cây, nơi ngày xưa anh và đám bạn hay tụ tập chơi trò ném lá. Tay anh lướt qua vỏ cây sần sùi, cảm giác mộc mạc, bình dị khiến anh bồi hồi. Một dòng ký ức tràn về, anh nhớ những buổi chiều trốn học đi bắt cá, những trận cười đến mỏi miệng, những lần cùng nhau đua thuyền trên bến sông đầy nắng. Mỗi chi tiết, mỗi âm thanh đều như nhắc nhở anh rằng, cuộc sống thật ra có những khoảnh khắc giản dị mà ấm áp đến thế.

Lâm hít một hơi thật sâu, mắt nhìn dòng sông lững lờ trôi, lòng tràn đầy cảm giác an yên lẫn chút hồi hộp. Anh biết rằng, việc trở về làng quê này không chỉ để tìm lại tuổi thơ, mà còn là cơ hội để làm lại cuộc đời, để sống chậm hơn, cảm nhận từng phút giây, từng con người, từng nhịp sống giản dị mà chân thành.

Anh nắm chặt tay cầm, quay đầu nhìn bến sông thêm một lần nữa. Nắng chiều nhạt dần trên dòng nước, hắt lên những bóng cây dài thượt. Lâm mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng tràn đầy quyết tâm: “Mình đã trở về nhà… và sẽ không để lãng phí thời gian nơi đây.”

Anh bước đi, từng bước nhẹ nhàng, để lại sau lưng tiếng ồn ào của thành phố. Bến sông xưa như chào đón anh bằng một sự yên lặng ấm áp, hứa hẹn những ngày tháng mới với niềm vui giản dị, những thử thách và cả một mối duyên tình chớm nở giữa chốn quê hương bình yên này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×