bên đồng quê – tình yêu bình dị

Chương 2: Ngôi nhà cũ của ngoại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi dạo bước quanh bến sông, Lâm men theo con đường nhỏ dẫn về căn nhà của ngoại. Con đường đất đỏ hai bên phủ đầy cỏ dại, thỉnh thoảng có những bụi hoa dại tím li ti rung rinh trong gió. Tiếng ve râm ran trên những tán cây, mùi hương thoảng qua của rơm rạ và lúa mới khiến lòng anh nôn nao khó tả. Mỗi bước chân, anh như thấy mình trở lại thuở nhỏ, khi ngoại còn sống, vẫn hay dắt anh đi chợ, kể chuyện làng quê bằng giọng nói ấm áp.

Ngôi nhà hiện ra sau rặng tre già. Đã lâu rồi không có người ở, căn nhà mang một vẻ hoang tàn, cũ kỹ đến nao lòng. Mái ngói đã bạc màu, nhiều chỗ rêu xanh phủ dày, vài viên ngói vỡ rơi xuống nằm chỏng chơ bên hiên. Bức tường vôi trắng ngày nào nay đã bong tróc loang lổ, chỉ còn lại những vệt xám mốc meo. Cánh cửa gỗ cong vênh, bản lề gỉ sét kêu lên kèn kẹt khi Lâm khẽ đẩy.

Anh đứng sững ở ngưỡng cửa, lòng nghèn nghẹn. Hình ảnh ngoại lại hiện về, dáng người nhỏ bé nhưng tảo tần, mái tóc bạc phơ, đôi tay gầy guộc luôn thoăn thoắt bên chõng tre hay bếp lửa. Giờ đây, không còn tiếng ngoại gọi “cháu ơi vào ăn cơm”, chỉ còn khoảng không tĩnh lặng, bụi bặm bao trùm.

Bên trong, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Những đồ đạc xưa cũ phủ đầy bụi: chiếc bàn gỗ ngoại hay bày mâm cơm, chiếc chõng tre anh từng nằm trưa, cái tủ thờ đặt trang nghiêm vẫn còn di ảnh ngoại, khói hương đã lâu không ai thắp nên khô héo. Lâm lặng lẽ bước đến, đưa tay phủi lớp bụi trên khung ảnh. Nụ cười hiền từ của ngoại vẫn còn đó, ánh mắt như dõi theo anh. Cổ họng anh nghẹn lại, đôi mắt cay xè.

Anh đi một vòng quanh nhà. Gian bếp lợp lá dừa nước đã mục nát, chỗ thủng lỗ chỗ, ánh nắng xuyên qua thành từng vệt. Chiếc nồi đất ngoại từng dùng nay nằm chỏng chơ trên kệ, đáy nứt nẻ. Bên góc nhà còn sót lại chiếc võng treo lơ lửng, vải đã sờn rách nhưng vẫn đung đưa khi gió lùa vào.

Lâm ngồi xuống chiếc chõng tre, cảm giác lạnh lẽo lan khắp sống lưng. Trong lòng anh cuộn lên nỗi xót xa xen lẫn quyết tâm. Đây là ngôi nhà gắn liền với tuổi thơ, là nơi ngoại đã dành cả đời chắt chiu gìn giữ. Anh không thể để nó mục nát dần theo năm tháng.

Ngoài sân, bụi chuối già rạp xuống, vài tàu lá úa vàng. Bờ ao phía sau lấp lánh ánh nắng, nước phủ một lớp rong xanh. Mấy con cá rô nhỏ vẫn quẫy, tạo những vòng sóng lăn tăn. Lâm bước ra hiên, đưa mắt nhìn quanh: ngôi nhà tuy cũ kỹ, hoang tàn, nhưng ẩn trong đó vẫn là hồn cốt của gia đình, của ký ức. Chỉ cần dọn dẹp, sửa sang, chắc chắn nơi này sẽ lại thành mái ấm.

Anh đứng yên hồi lâu, lòng trĩu nặng mà cũng ấm áp lạ thường. Từ nay, anh sẽ sống ở đây, sẽ bắt đầu lại từ nơi ngoại để lại. Thành phố với những bon chen đã ở phía sau, phía trước là một cuộc sống mới – giản dị, yên bình nhưng cũng đầy thử thách.

Trong khoảnh khắc ấy, một làn gió nhẹ thoảng qua, làm tàu lá chuối xào xạc, như lời thì thầm của ngoại: “Cháu về là tốt rồi.” Lâm khẽ mỉm cười, cúi đầu như một lời hứa thầm lặng với người đã khuất: Con sẽ giữ gìn ngôi nhà này, giữ lấy ký ức và cả mảnh đất quê hương mà ngoại thương yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×